Editor: Hướng Nhật Quỳ
Sau khi điện thoại vang lên hai tiếng thì kết nối, Lục Hoài Du nghe thấy một loạt tiếng loạt xoạt, lại chẳng biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng vẫn là giọng nữ dịu dàng phía đối diện hỏi han trước: "Tiểu Du, con tìm mẹ có việc gì không?"
"…Không gì đâu ạ." Lục Hoài Du hỏi: "Chỉ muốn hỏi mẹ dạo gần đây thân thể ba con có tốt không, tiền trong tay vẫn đủ xài chứ?"
Mẹ Lục cười khẽ một tiếng, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần vui vẻ: "Thân thể của mẹ với ba con đều rất tốt, tiền cũng đủ xài. Khoảng thời gian trước ba con còn bảo muốn mua căn hộ ở tiểu khu để mở sàn vào đầu năm sau, dùng cho sau này con kết hôn."
"Không cần mua đâu." Lục Hoài Du vội nói: "Một năm thời gian con về nhà chẳng được mấy ngày, vả lại dù muốn mua nhà thì nên là con tự mua mới phải."
Vì vội ngăn cản mẹ nên giọng điệu khi anh nói chuyện không khỏi hơi nóng nảy. Mẹ Lục nghe vậy rồi trầm mặc giây lát, lúc mở lời, giọng nói thêm chút dè dặt: "Ba con còn rất hào hứng, đã hẹn cùng đồng nghiệp đến xem hai lần rồi."
Lục Hoài Du nghe xong im lặng một lúc lâu, mẹ Lục cũng trầm mặc, gần một phút sau Lục Hoài Du vẫn là người thỏa hiệp trước: "Vậy lát nữa con chuyển ít tiền cho mẹ, mẹ đừng nói với ba."
Thôi, muốn mua thì cứ mua, dù sao hiện giờ quê anh cũng đang theo xu hướng phát triển, cho dù không mua ở đó cũng sẽ tăng giá trị của tài sản[1].
[1] Gốc là [] – Appreciation: Các nhà đầu tư, ví dụ như những người sở hữu nhà, đầu tư để chờ tăng giá, và điều này có thể làm cho giá ngang bằng với mức lạm phát, làm tăng nhu cầu nhà cửa hoặc thiếu nhà cửa.
Mẹ Lục hiểu Lục Hoài Du đã lùi một bước, nếu bà lại bảo không cần tiền thì phỏng chừng anh sẽ nói "Vậy thì đừng mua nhà" cho xem, do đó chỉ dặn: "Thế thì con đừng gửi nhiều quá, mẹ với ba con tính cả rồi, cả khoản tiền trong tay đều đủ để mua nhà."
"Dạ." Lục Hoài Du thuận miệng đáp.
Cuộc đối thoại giữa mẹ và con tới đây là kết thúc, vẫn là mượn tên tuổi để mua nhà, thời gian trò chuyện đã dài hơn trước kia khá nhiều.
Lục Hoài Du cũng chẳng nghĩ ra chuyện gì để tán gẫu, bèn nói: "Nếu không có gì thì con cúp trước đây."
"Khoan đã." Mẹ Lục ngăn động tác cúp máy của anh, thử nói: "Mấy hôm trước mẹ thấy con tham gia chương trình "Kiểm tra đi!" kia rồi."
Lục Hoài Du dạ một tiếng coi như trả lời, chờ mẹ Lục nói tiếp.
Mẹ Lục: "Hôm qua có người ở tổ tiết mục đến trường học tìm mẹ, nói rằng hy vọng có thể mời mẹ làm giám khảo cho mùa kế tiếp, nhưng mẹ chưa đồng ý ngay."
Có lẽ Lục Hoài Du đã hiểu ý bà, ngẫm nghĩ rồi đáp: "Mùa kế tiếp con vẫn tiếp tục tham gia, nếu mẹ muốn đến thì cứ đến."
"Thật sao?" Giọng nói của mẹ Lục có phần kích động, sau đó cam đoan: "Tiểu Du à con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không tiết lộ quan hệ giữa chúng ta cho bất kỳ ai đâu."
"Nói cũng không sao mà, chỉ sợ sẽ gây bất tiện cho công việc và sinh hoạt sau này của mẹ thôi." Lục Hoài Du thản nhiên nói. Nếu tham gia chương trình kia, chỉ nhìn tướng mạo mẹ con họ thôi thì dù người ta mù cũng có thể nhìn ra họ có quan hệ.
"Không sao." Mẹ Lục vội nói: "Mẹ vẫn luôn ở trường học, chẳng ai có thể ảnh hưởng đến mẹ đâu."
"Thế mẹ quyết định là được rồi." Lục Hoài Du đáp: "Xác nhận tới tham gia thì nói cho con biết, con bảo người đến đón mẹ."
"Không cần không cần, con cứ bận việc của con đi. Nếu mẹ đến thì tổ tiết mục sẽ sắp xếp mà."
Lục Hoài Du dạ một tiếng, đối thoại đến đó rồi thôi, vả lại hai người cũng chẳng có gì để nói tiếp nên sau khi trầm mặc chốc lát bèn chúc nhau câu "Ngủ ngon", rồi cúp điện thoại.
Phòng một người rất yên tĩnh, sau khi Lục Hoài Du chuyển một triệu sang cho mẹ thì dừng một lúc, chỉnh đốn tâm trạng xong mới thoải mái bước về phòng ngủ.
Thời gian anh gọi cú điện thoại này dài hơn so với trong kế hoạch, lúc trở về, Chung Minh Cẩn đã rửa mặt xong rồi nằm trên giường.
Thấy anh bước vào, nó chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi.
Trái lại Lục Hoài Du như sợ nó phát hiện điều gì, tùy tiện đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi nói: "Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi."
Chung Minh Cẩn nghe vậy nhưng chẳng nói gì, điện thoại cũng khóa màn hình lại rồi bỏ vào hộc tủ bên cạnh, sau đó xốc chăn lên ngoan ngoãn nằm vào.
Lục Hoài Du thấy thế bèn tắt đèn trước, mới vén chăn lên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!