Chương 31: (Vô Đề)

Editor: Hướng Nhật Quỳ

Nếu chỉ là hồn phách sắp ly thể thì tình huống này có thể cho phép dùng An Hồn Phù để thử một lần. Nhưng người giấy khoét lòng bàn tay, Lục Hoài Du nhớ trong tư liệu mà lúc trước có xem qua, bên trong chưa từng nhắc đến tình huống này.

Vả lại người giấy này âm u, vừa nhìn đã biết chắc chắn là tà thuật.

Nguyễn Sơ Tình thấy Lục Hoài Du thì không nói nữa, và sau khi lia mắt nhìn quanh căn phòng thì ánh mắt rơi vào ống truyền nước biển trên tay Tiểu Tuệ, chẳng rõ đang nghĩ tới điều gì mà sau lưng có chút rờn rợn: "Đã phát hiện ra gì chưa?"

Lục Hoài Du nhíu mày, anh có phát hiện ra vấn đề, nhưng vấn đề này nên nói thế nào đây?

Rõ ràng mấy người này đều không thấy người giấy đang khoét bàn tay của Tiểu Tuệ mà.

Trợ lý Tiểu Thu thấy anh không trả lời thì cho rằng vì nhiều người nên không tiện nói, bèn mượn cớ: "Chị Nguyễn à, vừa hay có mọi người ở đây trông coi chị Tuệ nên em đi toilet nhé."

Lục Hoài Du được gợi ý nên mắt sáng ngời, nói: "Đột nhiện nhớ ra, em cũng phải đi toilet."

Sau khi Tiểu Thu nghe được thì lập tức dừng bước lại, biểu cảm trên mặt cũng là vẻ kinh ngạc đến chẳng nói nên lời.

Nguyễn Sơ Tình cũng nghi ngờ, chỉ có Dung Cẩm là nhíu mày, khóe môi đượm ý cười: "Đi đi."

Trong phòng còn có nhà vệ sinh, sau khi hai người ra khỏi phòng, Tiểu Thu lấy lại tinh thần rồi nói với Lục Hoài Du: "Thầy Lục, mời thầy đi trước ạ."

"Ưu tiên phụ nữ mà." Lục Hoài Du nói.

Hai người ai cũng thật sự không muốn đi toilet, Tiểu Thu đoán được nên chỉ vào rửa tay, sau khi trở ra thì dứt khoát tìm cớ chuồn khỏi phòng bệnh.

Đến phiên Lục Hoài Du, anh vừa vào đã lập tức khóa trái cửa. Sau đó mở vòi nước rồi thả người tí hon từ trong túi ra, mượn tiếng nước làm vật che chắn, sau đó nhỏ giọng thuật lại tình hình đã nhìn thấy ban nãy một lần.

Sau khi Chung Minh Cẩn nghe xong bèn nhíu mày, hỏi: "Anh khẳng định không nhìn lầm, là một người giấy đang khoét lòng bàn tay của chị ta?"

"Tuyệt đối không nhìn lầm." Lục Hoài Du đáp. Bởi vì bàn tay kia đang ghim ống truyền dịch, chỉ lộ ra bên ngoài nhưng động tác của người giấy lại khiến người khác ấn tượng sâu sắc, chẳng qua nhớ lại thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy lạnh buốt cả tay.

Chung Minh Cẩn trầm mặc phút chốc rồi chậm trãi phun ra hai chữ: "Tá thọ[1]."

"Tá thọ?" Nếu không phải sợ bị người khác nghe được, thì Lục Hoài Du suýt nữa đã hô thành tiếng. Từ này chẳng xa lạ gì với anh, bởi anh đã thấy trong khá nhiều cuốn tiểu thuyết kỳ quái[2], thậm chí trong một bộ phim nào đó mà anh từng quay cũng có tình tiết này.

[2] Gốc là []: được dịch là "những câu chuyện kỳ ​​diệu", "những câu chuyện kỳ ​​lạ", hay "những ghi chép về sự bất thường", là một loại văn học Trung Quốc xuất hiện trong triều đại nhà Hán và được phát triển sau sự sụp đổ của triều đại vào năm 220 CE và trong triều đại nhà Đường vào năm 618 CE. (Theo Wikipedia)

Nhưng trong phim là bản thân nhân vật ấy mong muốn, vì thế anh hỏi: "Đây không phải là cần sự mong muốn từ chính người đó mới được sao?"

"Có một số tà thuật chỉ cần có ngày sinh tháng đẻ và quần áo hoặc tóc tai bên người thì có thể làm được." Sau khi nói xong, Chung Minh Cẩn lại thoáng do dự, nhưng vẫn nói ra vấn đề mấu chốt nhất: "Đặc biệt là người có quan hệ huyết thống càng gần, càng dễ thành công làm được chuyện này."

Lời nó nói tương đối uyển chuyển, nhưng Lục Hoài Du vẫn hiểu rằng việc này phỏng chừng tám phần mười là người nhà của Tiểu Tuệ làm, sắc mặt không khỏi hơi khó coi.

Chung Minh Cẩn đã bắt đầu học thuật pháp từ khi còn rất nhỏ nên thấy rất nhiều về những chuyện liên quan đến nhân tính, nhưng khi gặp phải chuyện này, trong lòng cũng chẳng nỡ. Vì vậy nó đưa tay kéo tay áo của Lục Hoài Du: "Lát nữa anh ra ngoài vẽ cho chị ta một lá An Hồn Phù trước, để hồn phách ổn định một phần, sau đó chờ người tỉnh lại rồi hỏi rõ ràng người trong nhà đã cho chị ta đồ thiếp thân gì, rồi tịch thụ món đồ đó."

"Về phần người giấy kia, hôm nay cũng không có cách giải quyết. Anh cho chị ta một lá bùa hộ mệnh để chị ta mang theo bên người, nó sẽ làm giảm tốc độ đào móc của người giấy, đợi sau khi về nhà tôi sẽ dạy anh cách làm sao phá giải rồi ngày mai lại đến lần nữa."

Lại đến giờ dạy học!

Sự thương cảm bị cảm giác căng thẳng vì phải học để vận dụng vào thực tế đã giảm bớt không ít, Lục Hoài Du gật đầu đáp: "Tao biết rồi."

Sau khi biết được tình hình đại khái, thời điểm ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt anh đã thoải mái rất nhiều.

Kết quả Nguyễn Sơ Tình thấy thế, không nhịn được mà nói: "Tiểu Lục này, tí nữa em gửi địa chỉ nhà em cho chị, bên chỗ chị có mấy hộp Enzim, tối nay sẽ gửi qua cho em."

Lục Hoài Du dùng vẻ mặt không hiểu: "Em không uống mấy thứ này."

Nguyễn Sơ Tình chân thành nói: "Nghe chị đi, rất có ích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!