Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du nghe vậy thì trầm mặc hồi lâu, rồi thở dài nói: "Chị Nguyễn à, hôm đấy em bảo mình biết sơ sơ không phải khiêm tốn đâu ạ, thật sự chỉ biết chút chút thôi." Dừng lại xong, anh lại tìm từ so sánh tương đối khiến người khác dễ hiểu: "Chị cứ coi như em biết mấy thứ này đi, tương tự như kỹ năng diễn xuất trong mấy bộ phim trước đây của em là được rồi."
Sau khi anh nói xong câu đó, thì đổi lấy sự trầm mặc lâu hơn của Nguyễn Sơ Tình.
Hiển nhiên lấy mức độ hóng chuyện của Nguyễn Sơ Tình là biết biểu hiện trong mấy bộ phim trước đây của Lục Hoài Du như thế nào rồi.
Lâu đến mức Lục Hoài Du cho rằng có phải chị ấy sắp cúp máy rồi không, thì Nguyễn Sơ Tình cuối cùng cũng đưa ra quyết định: "Hay em đến đây xem giúp chị đi, chuyện trong giới không che giấu nổi, nếu chị đi tìm người khác thì không chừng chưa tới ngày mai, tin đồn có thể sẽ bay tít trời mất."
Loại chuyện có tính chất hót hòn họt này không như cô và Vương Kinh Vũ, khi ấy Vương Kinh Vũ tìm người biết những thứ kia nên đã nhờ cậy người bên cạnh non nửa năm, do đó người biết cũng không nhiều. Mà lấy vị trí cà phê[1] của cô, nếu không phải sau khi người đại diện hôn mê đã trực tiếp đưa đến bệnh viện tư nhân, thì đoán chừng giờ đây trên mạng đã có đủ loại suy đoán các kiểu con đà điểu rồi.
[1] Gốc là Ca vị []: Vị trí cà phê – một danh từ của ngành giải trí, là vị trí của ngôi sao trong ngành giải trí. Vị trí cà phê càng cao, thì mức độ ảnh hưởng càng lớn, mức lương càng cao. (Baike Baidu)
"Huống chi…" Nguyễn Sơ Tình thoáng chần chừ: "Lần trước em bảo chị Hồng Loan tinh động, thật sự rất linh nghiệm."
Lục Hoài Du:???
"Thế cũng được." Lục Hoài Du hỏi: "Các chị đang ở thành phố S ạ? Gửi địa chỉ bệnh viện cho em, lát nữa em đến đó ngay."
Nguyễn Sơ Tình nhanh chóng báo địa chỉ, lại hỏi: "Chị bảo người đến đón em nhé?"
"Nếu em nhớ không lầm thì đó là bệnh viện tư nhân nhỉ?" Lục Hoài Du hỏi, trong ấn tượng của anh thì hình như bệnh viện đó có liên quan với Bạch gia: "Đến lúc đó chị bảo người đến bãi đỗ xe đón em là được, đỡ phải lái đến bệnh viện rồi lại lái trở về, mất thời gian ạ."
"Vậy cũng được." Nguyễn Sơ Tình nói: "Vất vả cho Tiểu Lục rồi."
Sau khi cúp máy, Lục Hoài Du bước đến cạnh người tí hon đang luyện kiếm một mình, chờ nó thu kiếm rồi bảo: "Chúng ta lại có chuyện làm ăn rồi."
Chung Minh Cẩn nghi hoặc hỏi: "Làm ăn gì?"
"Người đại diện của chị Nguyễn hôn mê ở bệnh viện, bảo rằng bác sĩ không tìm ra nguyên nhân nên nhờ tao đến đó xem giúp." Lục Hoài Du nói xong mới phản ứng rằng sao lại là người đại diện, lẽ nào Nguyễn Sơ Tình tương khắc với người đại diện ư?
"Người chỉ có thể theo người hoặc tương khắc với một sự việc nào đó, chứ không phải tương khắc với nghề nghiệp." Chung Minh Cẩn nhíu mày nói: "Tôi nhớ trong tư liệu mà trước đó đưa cho anh có ghi."
Bị nó nói vậy, Lục Hoài Du mới biết hóa ra vừa rồi mình không tự chủ được mà nói ra những lời trong lòng, bèn giải thích: "Tao chỉ là suy nghĩ theo thói quen của người bình thường, cũng không lấy tình hướng thực tế làm căn cứ." Nói xong, anh lại cảm thấy giải thích cũng như không, bèn cúi đầu: "Sau này khi tao nghĩ đến vấn đề nào đó, nhất định sẽ lấy sự thật làm căn cứ."
"Không sao." Chung Minh Cẩn nói: "Đợi sau này anh tiếp xúc nhiều hơn thì thói quen suy nghĩ cũng sẽ thay đổi."
Lục Hoài Du muốn mạnh miệng nói tại sao tao phải tiếp xúc nhiều với loại chuyện này, nhưng nghĩ lại vẫn từ bỏ, dù sao anh thật sự thấy rất hứng thú với những chuyện này, vả lại giúp người khác giải quyết mấy chuyện không khoa học cũng có thể khiến đôi mắt này của anh phát huy giá trị mà hai mươi mấy năm qua chưa từng có.
Tình hình bên phía Nguyễn Sơ Tình rất cấp bách, dù sao Lục Hoài Du cũng nghỉ phép ở nhà chẳng có việc gì làm nên thu dọn một chút rồi đưa người tí hon ra ngoài. Đến cả bữa sáng của người tí hon cũng mang lên xe ăn.
Dù gì thì hôm nay anh cũng tự lái xe nên chỉ cần Chung Minh Cẩn không nhảy lên ghế bị camera trên đường quay được thì nó muốn làm gì ở dưới ghế cũng được.
Nhưng sau khi đến bệnh viện, nó lại chỉ có thể trốn trong túi như lúc trước.
Trước kia ngoại trừ đến nghĩa trang thì nơi mà Lục Hoài Du ghét đến nhất chính là bệnh viện, bởi số lượng ma quỷ ở hai nơi này bao giờ cũng vượt quá chỉ tiêu.
Lần này có người tí hon bên cạnh, nơi khác anh không biết, nhưng trước mắt đã chẳng nhìn thấy một con ma nào xuất hiện, thật là khiến cho lòng người khoan khoái mà.
Lục Hoài Du mỉm cười dừng xe lại, chợt có một cô gái đầu hai mươi tuổi chạy chậm đến hỏi: "Chào thầy Lục ạ, em là Tiểu Thu, là chị Nguyễn gọi em đến đón thầy."
Nguyễn Sơ Tình vừa nhắn tin nói rằng trợ lý đang chờ anh ở tầng hầm đỗ xe, đoạn nói: "Dẫn đường đi."
Trong bãi đỗ xe còn có thang máy, số lượng bệnh nhân ở bệnh viện tư nhân có hạn nên trong thang máy cũng chỉ có hai người họ.
Kết quả khi lên tới tầng 1, thang máy đang muốn lên thì bị một người cản lại. Cửa được mở ra, người muốn đi thang máy bên ngoài cũng chỉ có một người.
Lục Hoài Du nhìn người đàn ông mặc âu phục giày da bên ngoài, trong tay còn xách theo bánh bao bánh quẩy. Anh không khỏi sửng sốt, da đầu cũng tê rần, gọi: "Anh hai Dung."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!