Editor: Hướng Nhật Quỳ
Hôm sau khi ăn xong điểm tâm, Chung Minh Cẩn lập tức tự giác trốn trong thư phòng, còn cẩn thận bỏ mấy món đồ bé xíu của mình vào túi rồi mang vào theo, đảm bảo lát nữa người giao hàng đến sẽ không phát hiện được manh mối nào.
Nhìn bóng lưng bé xíu đang đeo túi đồ khá to, hai tay cũng không rảnh, chẳng rõ vì sao lại khiến cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác cô đơn đến lạ.
Rõ ràng là tự Lục Hoài Du đề xuất, nhưng bây giờ trông thấy động tác có phần trầy trật của người tí hon thì không khỏi hối hận vì đã bảo nó "trốn" trong thư phòng đi, cảm thấy hôm qua anh nên tìm một từ uyển chuyển hơn mới phải.
Vì thế anh tiến lên hai bước, cầm lấy đống đồ lớn của người tí hon rồi nói: "Để tao cầm mấy cái này cho!"
Chung Minh Cẩn nghi hoặc ngẩng đầu: "Tôi cầm được rồi, chẳng phải anh phải đợi người ta đến lắp đồ sao?"
"Đợi đến rồi đi ra cũng chưa muộn mà." Lục Hoài Du đáp.
Chung Minh Cẩn muốn nói lại thôi. Nó rất muốn hỏi Lục Hoài Du rằng ngày thường đều dính với bạn bè như vậy sao, nhưng nghĩ tới việc hai người ở chung sớm chiều khá lâu thế này, theo nó biết thì Lục Hoài Du ở cùng bạn bè đều duy trì khoảng cách nhất định, thậm chí thời gian lâu như vậy mà nó cũng chưa từng vị khách nào đến thăm nhà.
Có thể do trước đây chưa từng có, thế nên anh ấy mới có thể vô cùng thân thiết với người sống cùng mình?
Lục Hoài Du đặt đồ đạc của người tí hon trên thảm trải sàn ở thư phòng rồi đi lấy ít thức ăn đặt ngay bên cạnh, dặn dò nó: "Đồ thì không biết bao giờ mới lắp xong, lát nữa nếu mày cần gì thì nhắn tin cho tao, tao đem vào cho mày."
Chung Minh Cẩn nhìn thức ăn và nước đủ cho nó ăn mấy ngày ở bên cạnh, nói: "Những thứ này đã đủ rồi, cái khác thì không…" Nói đến đây, nó thoáng thấy vẻ mặt của Lục Hoài Du, lời đến bên miệng lại trôi tuột trở lại, biến thành: "Những thứ khác nếu cần thì tôi sẽ tìm anh."
"Được." Lục Hoài Du cong mắt cười: "Vậy tao ra ngoài trước."
Anh cũng biết quan tâm như vậy có chút thái quá, nhưng từ sau sự cố ở phòng hóa trang mấy hôm trước, nếu cách quá lâu mà không thấy người tí hon hoặc chưa trả lời nhắn tin thì anh sẽ không nhịn được mà nghĩ nhiều.
Dù sao lần ấy nếu không phải nó thông minh tự mình thoát khỏi cái tủ rồi trốn trong tủ quần áo, nhỡ bị mấy người kia tìm được thì hậu quả sẽ khó mà lường được.
Tuy trong nhà rất an toàn, nhưng hôm nay sẽ có người lạ đến.
Đúng là dính quá rồi, Chung Minh Cẩn im lặng thở dài trong lòng, gọi Lục Hoài Du lại: "Ngư Ngư."
Lục Hoài Du vừa bước chân ra tới cửa, ngoái đầu hỏi: "Sao mày cũng gọi tao là Ngư Ngư?"
"Tôi nghe bọn họ đều gọi anh như thế." Chung Minh Cẩn trả lời, đồng thời nói ra nguyên nhân mình gọi Lục Hoài Du lại: "Tôi có thể bảo vệ được chính mình."
Lục Hoài Du ngây ra, sau đó đột nhiên nghĩ thông suốt.
Đúng vậy, tuy người tí hon trông nhỏ bé yếu ớt, nhưng nó biết nhiều thứ huyền chi hựu huyền[1] thế mà, thân thủ lại tốt nữa. Hơn nữa trước khi quen biết anh, nó đã sống rất tốt đó thôi?
[1] Huyền chi hựu huyền []: Huyền diệu rồi lại huyền diệu. Là một thành ngữ Trung Quốc, ban đầu là thành ngữ chỉ Đạo gia, hình dung sự tinh tế vô hình của Đạo, sau thì hình dung quá khó hiểu.
Anh đúng là lo lắng hơi quá rồi, bèn cười: "Tao biết rồi." Dừng một chút lại bổ sung: "Vả lại mày còn có thể bảo vệ tao mà."
Chung Minh Cẩn cho là anh đang nói chuyện ma quỷ nên gật đầu "Ừ" một tiếng.
Lúc người giao hàng đến trước cổng tiểu khu thì gọi điện cho Lục Hoài Du. Kết quả anh vừa nghe điện thoại xong, nhân viên quản lý nghiệp vụ đã gọi đến chào hỏi, sau đó anh đeo khẩu trang đã chuẩn bị sẵn rồi đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng chờ được người giao hàng đến.
Sau khi Lục Hoài Du mở cửa, lọt vào mắt anh chính là chiếc xe kéo đang vận chuyển một đống thùng carton còn cao hơn người, người kéo xe kéo là hai người đàn ông một già một trẻ. Người lớn tuổi chừng hơn 40, 50; người nhỏ hơn thì chắc còn chưa trưởng thành, trông có vẻ là cha con.
"Lục tiên sinh đúng không ạ?" Thấy cửa được mở, nam sinh lễ phép lên tiếng chào hỏi trước: "Chúng tôi đến để giao nhà gỗ nhỏ đã được làm riêng cho ngài."
"Đúng rồi, vào đi." Lục Hoài Du nhường sang bên cạnh để họ tiện kéo xe xe kéo vào nhà.
Ban nãy nhìn nhau, hai người này đều thấy anh đeo khẩu trang nhưng không hề lộ vẻ quái lạ gì, điểm này khiến anh rất hài lòng.
"Món đồ này hơi nặng, xe kéo có thể sẽ đè hư sàn nhà." Cậu nam sinh nhìn sàn gỗ trong phòng khách nhà Lục Hoài Du rồi nói: "Để chúng tôi ôm thùng vào là được rồi, nhà gỗ này anh muốn lắp ở đâu, làm phiền anh dẫn đường giúp."
"Cứ lắp ở ban công đi, tôi đã dọn hết chỗ trống phía bên trái rồi." Lục Hoài Du chỉ về phía ban công chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy phòng khách, nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!