Editor: Hướng Nhật Quỳ
Ban đầu được người tí hon dạy, Lục Hoài Du cũng không hiểu bọn họ đang học về cái gì, nhưng anh vẫn một mực kiên trì.
Cuộc sống bây giờ giống như quay về thời học sinh. Sáng luyện kiếm, sau đó đến trường quay, buổi tối lúc về nhà thì tập vẽ bùa, cực kì có quy luật.
Nếu nói đến trường quay được xem như đến trường học thì sáng luyện kiếm và tối về vẽ bùa chính là sáng đi học và tối tự học, kiểu sinh hoạt này Lục Hoài Du cũng rất hưởng thụ.
Mãi đến ngày thứ ba, anh đã vẽ được lá bùa hộ mệnh hoàn chỉnh đầu tiên.
Thật ra tối hôm đó anh đã luyện xong số lượng trong ngày, thấy thời gian còn sớm nên hỏi người tí hon có thể kể một vài chuyện thú vị nào không.
Người tí hon cau mày trầm tư hồi lâu mới nói: "Tôi kể cho anh về quá trình Khoa nghi Tế Cô[1] nhé."
[1] Là khoa nghi tiếp sau khóa lễ buổi chiều, "Tế" có nghĩa là cúng tế, siêu độ, "Cô" là những cô hồn, uổng tử, vong linh phiêu bạt… "Tế Cô" tức là cầu siêu độ cho cô hồn. Sau khi xong khóa lễ buổi chiều, các vị chấp sự cử hành khoa nghi Tế Cô. Mở đầu là vị Cao Công dâng lời bạch, tâu trình với Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, lễ lạy, dâng hương, làm phép sái tịnh thủy, dâng lời biểu, Cao Công thực hiện nghi Bộ Cương Tán Thực, dùng nước Cam Lồ rãi để mở cửa địa ngục, siêu độ vong linh cô hồn thăng tiên cảnh.
Tiết mục kể chuyện cổ tích trước khi ngủ giờ đã biến thành chuyện phổ cập khoa học trước khi ngủ thế này, Lục Hoài Du cảm thấy nó xảy ra trên người người tí hon cũng chẳng có gì kì lạ, vì thế gật đầu đáp: "Cũng được."
Đối với những quá trình này người tí hon chắc là hiểu rất rõ, nó không chút nghĩ ngợi mà bắt đầu giảng giải. Chẳng qua khả năng kể chuyện của nó thật sự khiếm khuyết, trình tự và những việc cần chú ý được đưa vào đâu ra đấy rất tốt, nhưng thật sự không có tính chất của truyện kể gì cả.
Dù sao trí nhớ của Lục Hoài Du rất tốt, cộng thêm tinh thần muốn học tập vô cùng mãnh liệt nên cũng chỉ miễn cưỡng nhớ kĩ những lời nó nói thôi, còn lại cảm thấy thật là vô vị.
"…Cuối cùng dùng cành liễu rãi ăn bằng nước Cam Lồ, chúng hồn tranh ăn. Cam Lồ mở cửa địa ngục, hồn đi vào luân hồi, Khoa nghi mới hoàn thành." Chung Minh Cẩn nói như đã học thuộc lòng bài văn.
Trước đó Lục Hoài Du còn cố nghe, nhưng vẫn trong trạng thái có cũng như không, câu này lại trực tiếp não bổ ra hình ảnh. Anh khẽ biến sắc, trong đầu tựa như chợt lóe lên điều gì, rồi đột nhiên đứng dậy nói: "Tao đi vẽ bùa tiếp đây."
Chung Minh Cẩn nhìn anh một thoáng, gì cũng không nói, chỉ lặng lẽ theo sát.
Lục Hoài Du lấy bút rải giấy, xoay mặt về hướng đông bái lạy, sau đó mới vẽ.
Cách vẽ bùa hộ mệnh anh đã mềm rục trong lòng nên lần nay khi vẽ, anh biết rõ những bước tiếp theo phải vẽ thế nào, vừa cảm giác đầu bút lông di đến đâu thì giống như ngưng trệ vừa cảm thấy vô cùng tự nhiên.
Vẽ xong một lá bùa còn tốn nhiều thời gian hơn cả ngày thường. Chẳng rõ có phải ảo giác hay không, Lục Hoài Du cảm thấy chu sa trên giấy còn đẹp hơn mấy lá bùa bị vẽ hỏng trước đó.
Anh hơi thấp thỏm đưa lá bùa cho người tí hon: "Tao vừa vẽ xong một lá đây."
"Chúc mừng anh, thành công rồi." Chung Minh Cẩn vẫn dùng bộ dạng lạnh lùng kia, trong mắt lại thấp thoáng ý cười: "Tuy hiệu dụng không mạnh lắm, nhưng đã là một lá bùa hoàn chỉnh rồi."
"Tặng cho mày được không?" Lục Hòai Du buột miệng nói ra. Chẳng qua vừa nói xong thì anh hối hận ngay, dùng thể chất của người tí hon — loại thể chất mà ma quỷ căn bản chẳng dám đến gần này, nào cần đến loại bùa hộ mệnh chẳng có mấy tác dụng này của anh: "Quên đi…"
"Được." Chung Minh Cẩn đáp.
Lục Hoài Du khôi phục lại từ trong cơn ủ rũ, có chút chẳng dám tin: "Được cái gì?"
"Chẳng phải anh bảo muốn tặng lại bùa hộ mệnh này cho tôi ư?" Chung Minh Cẩn nói: "Tôi nói được."
"Vậy tao gấp xong rồi tìm cái gì đó không thấm nước bọc lại cho mày nha." Lục Hoài Du không ngờ với thể chất của người tí hon thế mà lại sẵn sàng nhận bùa hộ mệnh của mình, cũng thật tốt bụng quá đi.
Rõ ràng Chung Minh Cẩn từng gặp rất nhiều bùa cao cấp, hơn nữa bản thân nó cũng là cao thủ vẽ bùa. Nhưng sau khi cầm lá bùa hộ mệnh chỉ có chút pháp lực mỏng manh kia, nó bèn nhét vào túi áo. Phía trước chiếc áo có túi chiếm hơn phân nửa nên dùng để thả bùa vào cũng khá thích hợp.
Lục Hoài Du cười hai tiếng: "Sau này khi tao học được vẽ mấy lá bùa khác, lá đầu tiên tao vẽ cũng tặng cho mày."
Chung Minh Cẩn ngơ ngác nói: "Được." Nó không nhắc Lục Hoài Du rằng có vài loại bùa không thích hợp để tặng người khác.
Sau khi có kinh nghiệm thành công một lần, Lục Hoài Du càng có thêm động lực học tập, vả lại còn hệt như vừa tìm ra được vài bí quyết. Tuy xác suất vẽ thành công còn rất thấp, nhưng anh cảm thấy chỉ cần luyện tập nhiều thì sẽ lên tay thôi.
Do đó mà ngày nào cũng tiêu hao chu sa và giấy vàng để dùng cho việc luyện tập, song cũng may trước đó anh mua khá nhiều nên khỏi phải lo không đủ dùng.
Hơn nữa có tiền thì làm hỏng thế nào cũng chẳng đau lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!