Chương 15: (Vô Đề)

Editor: Hướng Nhật Quỳ

"Lúc đầu thì không phải. Nhưng hiện giờ anh vẫn còn gia đình bạn bè, công ty và đồng nghiệp cũng rất tuyệt vời[1]." Lục Hoài Du khoe: "À, còn rất nhiều tiền nữa."

[1] Gốc là Cấp lực []: giải thích bên dưới.

Chu San San gục mặt xuống, nếu không phải ma không thể chảy nước mắt thì phỏng chừng lúc này đã rơi nước mắt giàn giụa rồi.

Dù sao cũng là một cô bé, hơn nữa còn mới giúp mình làm một chuyện, Lục Hoài Du cảm thấy hay là đừng bắt nạt cô nữa, bèn nói: "Anh vừa chuẩn bị quà cho em, mấy ngày nữa là có thể giao tới rồi."

Chu San San đang hu hu hu, nghe vậy bỗng dừng lại, sau khi "Ợ" một tiếng thì mở to hai mắt: "Thật ạ?"

Lục Hoài Du bật cười: "Đương nhiên là thật."

"Là quà gì thế ạ?" Chu San San vây quanh bên người Lục Hoài Du, liên tục xoay vòng quanh với khoảng cách một mét, lải nhải hỏi: "Video của chương trình mới? Vẽ chân dung hay chữ kí TO?[2]"

[2] Chữ kí TO là thuật ngữ của fans, hiểu nom na là khi ký tên sẽ viết "To…", tức là tên của fans, hoặc đôi khi còn kèm thêm câu nói ý nghĩa nào đó. (Lười giải thích thêm quá TvT)

Lục Hoài Du bị cô quấn đến choáng váng: "Tới lúc đó em sẽ biết."

"Hì hì hì." Chu San San cười khúc khích bay tới chỗ máy chạy bộ, lẩm bẩm nói: "Ngư Ngư chuẩn bị quà cho em, quả nhiên em là người khác biệt mà. Không, em vốn đâu có giống, bọn họ là người, chỉ em là không phải!"

Lục Hoài Du lắc đầu ra khỏi phòng tập thể hình, không đành lòng nhắc nhở cô nàng; trong phòng khách vẫn còn một con đâu phải người.

Đến khi anh quay lại, Chung Minh Cẩn đang ngồi chờ ở đó, hỏi: "Vừa rồi là anh tìm cô ma nữ kia làm việc giúp anh?"

Lục Hoài Du "Ừ" một tiếng: "Có vấn đề gì hả?"

"Nhân ma thù đồ." Chung Minh Cẩn nói: "Chuyện anh tìm cô ấy giúp anh, tốt nhất là trả đủ thù lao, đừng để mắc nợ cô ấy."

Lục Hoài Du chẳng rõ tại sao trong lòng căng thẳng, tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại liệu mình có mắc nợ ân tình không phải của nhân loại sau ngần ấy năm qua hay không.

May thay, bởi vì trước đây vẫn luôn chẳng chấp nhận việc giao tiếp với ma quỷ nên chưa từng để họ làm những gì. Nhưng Chu San San là người đầu tiên, còn là do cô bé chủ động hỏi mình.

"Tao biết rồi." Lục Hoài Du nghiêm túc gật đầu, quyết định chờ mấy món đồ kia được giao đến sẽ nhanh chóng đốt giấy tiền vàng bạc cho Chu San San. Bởi mới nói vẫn nên tìm nhân loại làm việc sẽ thuận tiện hơn.

Nhị sư huynh Dung Bạch ở bên kia rất nhanh gửi tin tức tới, nói với Lục Hoài Du đó chỉ là hai kẻ cầm tiền của người ta đến để chụp ảnh. Bên kia anh ta đã tìm người thăm hỏi, sau này sẽ không trở lại nữa.

Sau khi Lục Hoài Du xem xong nói tiếng cảm ơn thì không hỏi thêm nữa. Bên kia Nhị sư huynh sẵn sàng tiêu tiền giải quyết người tìm đến gây phiền toái cho anh, lấy tính cách bao che khuyết điểm của Dung Bạch, chắc chắn sẽ giúp anh xử lí sạch sẽ. Vì thế ngày hôm sau anh vui vẻ mang người tí hon theo đến trường quay.

Lúc ra ngoài Chung Minh Cẩn lại nhắc nhở: "Nếu có thể, hôm nay chúng ta cố gắng về sớm chút. Những thứ anh mua trễ nhất là chập tối sẽ giao đến, buổi tối tôi có thể dạy anh một vài thứ."

Từ khi đến nơi này, nó vẫn luôn ăn ở của Lục Hoài Du, anh lại mua cho nó nhiều quần áo như thế. Chủ yếu là anh còn bảo vệ nó, không để bất kì ai biết được sự tồn tại của nó. Tuy nó cũng đảm nhiệm làm bùa hộ mệnh của Lục Hoài Du, nhưng Chung Minh Cẩn vẫn cho rằng cần phải làm thêm ít chuyện để báo đáp trong phạm vi khả năng của mình.

Đàn ông, đâu thể cứ lợi dụng người khác mãi được.

"Được." Lục Hoài Du vui vẻ nói: "Vậy buổi trưa hôm nay tao có thể đi ăn thịt bò không? Dù gì sau này cũng đâu thể ăn được."

Chung Minh Cẩn: "… Có thể."

Thế là trưa đó, Lục Hoài Du chẳng những đi ăn lẩu bò một mình mà còn mời Hàn Bắc Đình và đạo diễn Ngụy đi ăn cùng, coi như lời tạm biệt cuối cùng của anh đối với thịt bò.

Lúc tối anh quả nhiên nhận được điện thoại của chuyển phát nhanh. Nhưng đồ thì không đặt ở tủ chuyển phát nhanh, mà là có nhân viên chuyển phát nhanh chờ ở cổng tiểu khu, cần mình tự kí nhận.

Lục Hoài Du hiển nhiên sẽ không tự mình đi kí. Loại việc dễ để lộ thông tin cá nhân này, thông thường sẽ có Lâm Tuyền giúp anh làm.

Lâm Tuyền dừng xe ở cổng tiểu khu, đi về phía anh chàng quấn búi tóc. Hai người sau khi nói chuyện với nhau vài câu thì kí tên, ôm một tùng carton lớn trở về, than thở nói: "Xem ra bây giờ kinh tế ở đâu cũng đình trệ, cả đạo sĩ cũng chuyển nghề làm shipper mà."

Trong lúc nhất thời cả bầu không khí toàn là xấu hổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!