Chương 10: (Vô Đề)

Editor: Hướng Nhật Quỳ

"Ai đó?" Lục Hoài Du hỏi xong cùng người tí hon liếc nhìn nhau.

"Là tôi." Đáp lại chính là người bạn của Lục Hoài Du.

Lục Hoài Du mau chóng đứng dậy, đồng thời ứng phó: "Đợi chút, tôi ăn xong miếng này đã."

Nói đến trình độ thuần thục thì người tí hon đã nhanh chóng nhảy từ ghế em bé sang chiếc cặp đặt trên ghế. Lục Hoài Du tức thì chuyển ghế cùng đĩa nước chấm và cây tăm trên bàn đi, rồi trả ghế dựa về chỗ cũ. Lúc anh trở lại, người tí hon đã tự chui vào cặp.

Lục Hoài Du kéo dây kéo lên rồi quét mắt nhìn những thứ trong phòng một vòng. Mặt trên của ghế em bé rất sạch, không dính chút dầu mỡ gì; đĩa nước chấm mà người tí hon dùng cũng được anh chuyển tới trước mặt mình. Tốt lắm, hoàn toàn không chút sơ hở nào.

Lúc này Lục Hoài Du mới đứng dậy đi mở cửa.

Nguyễn Thiên Phong bưng một đĩa thịt giòn[1] to bước vào, hỏi: "Sao lại khóa cửa thế?"

[1] Thịt giòn là một món ăn truyền thống nổi tiếng. Nó là một món ăn nhẹ đặc sản ở Sơn Tây, Thiểm Tây, Hà Nam và những nơi khác. Nó giòn, mềm, tươi, và béo nhưng không béo ngậy. Nó phổ biến ở tất cả các vùng của Trung Quốc. Chủ yếu được tìm thấy ở Sơn Tây, Hà Nam, Giang Tây, Sơn Đông, Tứ Xuyên, Thiểm Tây, Vân Nam và những nơi khác. (Theo Baidu)

Lục Hoài Du thuận miệng đáp: "Lúc mới vào hình như có người nhận ra tôi."

"Vậy lát nữa cậu đi từ cửa sau đi." Nguyễn Thiên Phong không thấy câu này có vấn đề gì, đặt cái đĩa trong tay xuống trước mặt Lục Hoài Du: "Nếm thử xem. Món này vừa ra nồi đó, tôi nhớ có một khoảng thời gian cậu rất hay ăn."

"Cảm ơn nha!" Lục Hoài Du xong bưng đĩa đẩy phẩn nửa thịt vào nồi, rồi tự mình nếm thử một miếng.

Nguyễn Thiên Phong thấy anh ngồi xuống bắt đầu ăn đồ ăn bèn cười nói: "Vậy cậu từ từ ăn đi, tôi có việc phải đi trước." Lúc anh ta ra ngoài còn vô cùng tri kỷ cài cửa lại.

Lục Hoài Du đợi một lúc, xác định người nọ không trở lại nữa mới đi qua khóa cửa lại, sau đó thả người tí hon ra khỏi cặp một lần nữa.

Bị quấy rầy một hồi, lúc bắt đầu ăn lại lần nữa, hai người cũng mất luôn tâm trạng thưởng thức phần ăn tinh tế vừa rồi.

Ăn uống qua loa cho xong, Lục Hoài Du gửi tin nhắn cho Nguyễn Thiên Phong rồi mang theo người đi hon đi ra từ cửa sau.

Hệt như khi đến đây, một đường vẫn thuận lợi như cũ. Sau khi vào tiểu khu, ánh sáng còn mờ tối hơn bên ngoài, Lục Hoài Du to gan kéo dây khéo cặp ra rồi bảo người tí hon thò đầu ra ngoài, sau đó dùng mũ của mình vắt lên đầu nó.

Như vậy dù người đối diện có bước tới thì vẫn không biết được trong cặp của anh rốt cuộc có cái gì, mà người tí hon cũng có thể từ khe hở dưới vành mũ để nhìn thấy một vùng thế giới ở bên ngoài.

Gió đêm se lạnh, cách đó không xa có cụ già dẫn theo đứa con nít đang chơi trong khu tập thể dục. Nếu như Lục Hoài Du không đi vòng qua thì nhất định phải đi xuyên qua đám người ồn ào.

Thừa dịp bây giờ chung quanh không có ai, anh cúi đầu thấp giọng thương lượng với người tí hon: "Bên kia có khá nhiều người, chúng ta nên trực tiếp đi qua, hay đi đường vòng?"

Giọng của người tí hon truyền đến từ bên dưới vành mũ, hệt như đàn kề sát ngực của Lục Hoài Du nói: "Cứ đi qua bình thường đi. Lát nữa tôi núp vào bên trong một tí sẽ không ai phát hiện ra đâu."

Khi nãy trên đường họ đến nhà hàng và trở về, thật ra cũng chẳng gặp phải người qua đường nào. Lúc vào nhà hàng, dây kéo cặp cũng kéo lên, cho nên lúc này mới là thời điểm họ gặp nhiều người nhất.

Chỉ là một đường đi qua thôi, đứa trẻ đang bận đùa giỡn, cụ già đang tập thể dục, mọi người không phải chơi điện thoại thì là chơi với con cái, đến cả một ánh mắt dư thừa không nên có Lục Hoài Du cũng chưa từng được nhận.

Đi đến cuối đám đông, ngay khi Lục Hoài Du cho rằng cứ vậy mà qua thì đột nhiên có một cô bé kéo ống quần của anh, ngửa đầu gọi: "Anh ơi ~"

Chẳng lẽ bị một đứa trẻ phát hiện ra có gì bất thường ư? Lục Hoài Du tỉnh bơ đè chiếc mũ đang vắt trên đỉnh đầu người tí hon rồi cúi đầu nhìn về phía cô bé: "Có chuyện gì hả?"

Bé gái đứng bên cạnh cô bé kia cũng bị lôi tới, hai bé cùng ngửa đầu nhìn Lục Hoài Du, mềm mại nói: "Anh có thể đánh giá giúp bọn em, xem đồ nào của con cún đẹp hơn được không ạ?"

Lục Hoài Du sửng sốt trong nháy mắt, sau đó im lặng nở nụ cười rồi cúi đầu nghiêm túc nhìn con cún được hai cô bé dắt tới. Trên chiếc áo nhỏ được in hình chibi, một bộ màu xanh lam một bộ màu hồng nhạt, xấu nhưng dễ thương.

Hai cô bé còn đang tha thiết chờ mong, Lục Hoài Du làm bộ như đang suy nghĩ một chốc, rồi khó xử nói: "Anh đều thích cả hai, thật sự chẳng phân biệt được bộ nào đẹp hơn cả."

"Thế à ——" Cô bé có phần thất vọng, nhưng vẫn nghiêm túc nói tiếng cảm ơn với Lục Hoài Du: "Cảm ơn anh ạ."

"Không cần cảm ơn." Lục Hoài Du cười khoát tay áo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!