Chương 1: (Vô Đề)

Editor: Hướng Nhật Quỳ

Không khí buổi sớm còn sót lại độ ẩm ướt và mát lạnh sau cơn bão.

Sau khi Lục Hoài Du xuống máy bay thì dẫn theo trợ lí Lâm Tuyền chạy thẳng đến bãi đậu xe. Anh cao hơn một mét tám, ngũ quan vô cùng đẹp, dù chỉ mặc đơn giản chiếc áo T

-shirt và quần bò nhưng vẫn thu hút vài ánh mắt của người đi đường.

Lúc sắp đến bãi đậu xe, dòng người bốn phía nhiều dần. Lâm Tuyền không yên tâm bước lên hai bước, móc chiếc mũ lưỡi trai trong túi ra đưa cho Lục Hoài Du: "Anh Lục, che lại đã."

Chân Lục Hoài Du vẫn bước không ngừng. Anh cầm chiếc mũ rồi tiện tay ụp lên đầu, cũng quen thói đè vành mũ xuống, che đi cặp mắt đào hoa kèm theo ba phần ý cười kia.

Ngay lúc anh đè vành mũ xuống, bên cạnh truyền đến mấy tiếng than thở thất vọng.

Lục Hoài Du men theo âm thanh mà nhìn sang, trông thấy có hơn ba nữ sinh đi cùng nhau cách đó mấy bước. Trí nhớ của anh vẫn luôn tốt, huống chi mấy người này còn là fans lâu năm, theo chân từng hoạt động kể từ lúc ra mắt không chỉ có một lần.

Sau khi chần chừ một lúc, Lục Hoài Du khẽ gật đầu với ba người kia.

Mấy nữ sinh đương nhiên không nghĩ tới Lục Hoài Du sẽ chủ động chào hỏi, thế nên vẻ mặt đều rất kích động, nhưng bước chân chỉ dừng tại chỗ, có chút không muốn mà vẫy tay với Lục Hoài Du: "Ngư Ngư mai gặp lại ~"

Lục Hoài Du phóng khoáng vẫy tay, ba bước thành hai, nhanh chóng tìm được xe của người đại diện Lâm Nguyên ngừng ở cách đó không xa.

Sau khi lên xe, anh ném cái túi trong tay sang chỗ ngồi bên cạnh rồi ngã ngồi lên cửa xe y như người không xương.

Lâm Nguyên khởi động xe, tấm tắc hai tiếng rồi hỏi: "Mấy cô gái vừa rồi là fans cậu à? Không sợ mấy cổ thấy bộ dạng mất fan[1] kia của cậu?"

[1] Gốc là Thoát phấn []: động từ chỉ việc không còn quan tâm, yêu thích idol đó nữa.

"Chẳng phải đã dán màng thủy tinh rồi ư? Mấy cổ không thấy đâu." Lục Hoài Du không để ý nói: "Vả lại mấy cổ đều rất ngoan, sẽ không đuổi theo đâu."

Lâm Nguyên đạp ga ra khỏi bãi đậu xe, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tôi nói cậu không cho fans ra sân bay đón, là sợ mấy cổ phát hiện ra bộ mặt thật của cậu ư?"

[2] Gốc là [/]: là việc fans đón và tiễn idol tại sân bay.

Giọng Lục Hoài Du không lớn, trong giọng nói lại chẳng có chút nhượng bộ nào: "Sao có thể! Đã bảo không cho đến đón là vì nghĩ đến sự an toàn của fans, cũng không lãng phí tài nguyên cộng đồng."

Lâm Nguyên mang máng cảm thấy không chỉ có mấy điều này, chẳng qua lần nào Lục Hoài Du cũng cứ cắn chặt hai lí do này làm cớ biện hộ cho bản thân. Anh ta cũng không truy hỏi nữa, qua một lúc lâu sau mới có phần tiếc rẻ mà thở dài: "Không cho fans đến đón bớt được nhiều phiền toái nhưng cũng giảm luôn sức hút."

Lục Hoài Du nhíu mày: "Tôi thiếu chút "sức hút" đó hả?"

"Cũng phải." Lâm Nguyên bật cười. Lục Hoài Du ra mắt đến nay đã ba năm, ngoại trừ mấy tháng mới bắt đầu thì thứ không thiếu nhất chính là sức hút.

Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như thế, Lâm Nguyên biết rõ, có vài người trời sinh chính là để ăn chén cơm này, nhất cử nhất động của họ đều có thể được mọi người chú ý, cũng được rất nhiều người yêu thích; mà Lục Hoài Du chính là điển hình trong đó.

Người được Lâm Nguyên gọi là ông trời con — Lục Hoài Du, lúc này còn đang nghĩ đến chuyện đến sân bay đón.

Thật ra trước đây cũng giống như những minh tinh khác, anh sẽ cho fans đến đón. Thế nhưng vì fans của anh nhiều nên tất nhiên số người mỗi lần đến đón cũng chẳng ít, có lần suýt nữa đã tạo thành sự kiện giẫm đạp.

Chính vì thế, cũng sau lần đó, anh đăng Weibo không cho phép fans đến đón nữa. Mới đầu cũng không ôm nhiều hi vọng rằng mọi người sẽ nghe theo, ngờ đâu dưới sự phối hợp của công ty và quân cứu viện mới thật sự hạn chế được nhóm fans trẻ tuổi kia của anh.

Nghĩ đến đây, Lục Hoài Du vô thức sờ lên móc bình an đeo trên cổ, khuôn mặt đẹp đẽ nhíu thành một rúm.

Thật ra, sở dĩ khi ấy không cho fans đến đón, lí do đúng là vì nghĩ đến sự an toàn của fans, còn một lí do thì bọn Lâm Nguyên đều không biết. Đó chính là gần một năm qua, dưới tình huống nhiều người chen chúc như vậy, thi thoảng anh cũng sẽ không phân rõ rốt cuộc là người… hay là mấy thứ khác.

Chẳng qua những chuyện này từ hồi rất nhỏ đã bắt đầu, thế nên anh đã học được cách không nói với bất cứ ai.

Lâm Nguyên nhìn sắc mặt không mấy tốt của anh qua kính chiếu hậu: "Có phải đêm qua lại mất ngủ không? Nếu không thì cậu cứ nhắm mắt một lát trên xe trước đi?"

"Về nhà rồi ngủ tiếp." Lục Hoài Du lấy lại tinh thần từ chuyện đã qua, tiếp theo quyết định không nghĩ đến mấy chuyện đó nữa. Dù sao… nếu anh có nghĩ cũng chẳng thay đổi được gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!