_ Tháng thứ năm + sáu _
Jungkook đã hết nghén, giờ bụng nó bắt đầu nhô to ra hơn rồi. Mỗi lần đi làm về tôi thường xoa bụng nó, cảm nhận đứa con đầu lòng của chúng tôi đang lớn dần từng ngày. Chỉ cần mỗi vậy thôi bao nhiêu sự mệt mỏi trong công việc đều được xua tan đi hết.
"Ê, sao không thấy động tĩnh gì nhỉ ? "
"Tao tưởng nó sẽ quẫy đạp mở tiệc trong bụng mày chứ ?"
"Anh khùng hả, con mình chưa có đạp được đâu !"
"Sao nó không đạp ?"
"Em làm sao mà biết được hay anh hỏi nó xem ?"
Tôi ghé tai áo lên bụng Jungkook, nhẹ giọng, "Ê, sao con không đạp ?"
Chỉ là một khoảng im lặng.
Jungkook nói, "Tầm hai tháng nữa, em có lên mạng tìm hiểu rồi. Chắc tầm đấy là con biết đạp đó ."
Tôi chỉ 'ồ' một tiếng, thấy cũng thật kì diệu. Thì ra quá trình thai nhi lớn dần trong bụng mẹ lại thú vị thế này mà thai nhi trong bụng ba nhỏ thì còn thần kì hơn gấp trăm gấp nghìn lần. Đã qua đi gia đoạn ốm nghén kinh khủng của Jungkook nên tôi thấy cực kì khâm phục nó luôn. Tự hỏi làm sao nó có thể trải qua được quãng thời gian ấy nhỉ? Phải tôi chắc là tôi sợ hãi lắm, khoảng thời gian ốm nghén ấy chẳng khác gì địa ngục đâu.
Tôi đứng nhìn vậy thôi tôi còn thấy kinh khủng đừng nói là phải trực tiếp trải qua.
Jungkook được mẹ tôi bồi cho ăn uống rất dinh dưỡng, lành mạnh. Ở nhà nguyên ngày không cần động tay động chân vào làm bất kì việc gì hết. Mẹ tôi sáng đến nấu cơm cho nó ăn, ăn xong thì ném bát đũa bẩn vào bồn để 'phần' tôi về rửa.
Trước kia mở tủ lạnh ra chỉ có mỗi đồ ăn vặt, nước ngọt, đồ ăn nhanh, giờ đây thì toàn là trái cây, rau củ, thực phẩm tươi. Từ trên phòng ngủ tới xuống dưới bếp, chỗ nào cũng có vài hộp sữa bột cho người mang thai, thuốc men, vitamin, thuốc bổ,... Vân vân và mây các loại thuốc, sữa, đồ ăn của riêng Jungkook mà tôi hoàn toàn không được phép động tới.
Mẹ tôi bắt tôi mỗi ngày đều phải về lúc năm giờ chiều, thổi cơm thổi nước cho Jungkook ăn. Phải trông chừng nó, nó phải ăn hai bát cơm đổ lên mới cho đứng dậy. Nhưng mà tôi nghĩ chắc không cần phải canh chừng làm gì. Nó hôm nào chả ăn ba, bốn bát cơm mà chẳng cần tôi phải nhắc. Ăn xong còn tráng miệng bằng đủ loại trái cây. Hôm thì dưa hấu đu đủ, hôm thì quả táo quả lê nói chung là mỗi hôm một, hai loại quả khác nhau.
Tráng miệng xong lại uống thuốc bổ, uống vitamin, trước khi đi ngủ thì tôi phải pha cho một ly sữa uống. Ăn cho đẫy bụng như thế bảo sao nó không mập lên cho được. Nhưng thà vậy còn hơn, có da có thịt một chút vẫn dễ nhìn hơn là gầy.
_ Tháng thứ bảy _
Bụng Jungkook to lắm rồi !
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được con mình đạp là đúng lúc tôi đang xoa bụng Jungkook khi mới đi làm về. Giống như một thói quen ấy.
"A...", là tiếng Jungkook khẽ kêu.
"Sao đấy ?"
Nó nhăn mặt một hồi, sau đó hớn hở nói, "Con vừa đạp đấy, anh đặt tay lên bụng em mà không biết gì à ? "
"Con mình vừa đạp đấy !"
Đúng là nãy tôi có thấy bụng nó có chút động đậy, cũng không ngờ là đứa bé bên trong đạp. Tôi xoa bụng Jungkook tiếp, hỏi, "Thật hả ?"
"Thật đó, anh thử nghe xem."
Tôi áp tai lên bụng nó, nhưng không nghe thấy gì, "Ê, đạp tiếp đi ba xem."
2
Chúng tôi sau đó vẫn tới bệnh viện khám đều đặn. Tôi cầm tờ giấy khám thai trên tay, nhìn con mình đã có hình hài rõ ràng rồi liền thấy cảm động vô cùng tận. Bởi vì hiện tại bác sĩ không cho chúng tôi biết giới tính thai nhi nên tôi cũng không biết đứa nhỏ là trai hay gái nữa. Nhưng dựa trên mấy lời mẹ tôi nói, sinh con trai thì thèm ngọt, sinh con gái thì thèm chua.
Nên tôi nghĩ em bé trong bụng của nó chắc là con gái rồi.
Jungkook đỡ lưng, vừa đi vừa bám lấy tôi, tông giọng nó trầm khàn, "Chắc chắn đứa bé sau này sẽ có ngoại hình giống anh. Và tất nhiên tính nết giống em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!