"Xuống ăn cơm."
Đáp lại Taehyung chỉ là cái lắc đầu ủ dột của Jungkook. Chuyện mẹ hắn tới nhà cũng qua cả mấy ngày hôm nay rồi nhưng em vẫn không chịu vui vẻ lên tí nào. Ngày qua ngày vẫn chỉ trưng cái bộ mặt buồn rầu ấy đối diện với hắn, kể cả ở nhà hay ở trên trường.
Mặc dù Taehyung thấy chuyện này chẳng có gì quá nghiêm trọng cả. Thì chuyện tình cảm mà phải có chút sóng gió mới thấy đáng quý, đáng trân trọng chứ cứ sóng yên biển lặng suốt cũng không thú vị cho lắm.
Taehyung hắn đã nói sẽ lo được, tức là sẽ lo được. Hắn trước nay không phải là người nói suông nhưng Jungkook một mực không nghe, cứ sợ hết chuyện này đến chuyện kia. Hôm ăn hôm không, có mấy ngày thôi mà nhìn em gầy đi trông thấy.
"Thế mày muốn như nào nói luôn."
"Em... em không biết, chỉ là em..."
Hắn nhìn em thế này cũng đau lòng lắm nhưng ngoài an ủi ra thì hắn biết làm gì nữa đâu. Hắn kéo Kookoo bé nhỏ của mình vào lòng, xoa xoa tấm lưng mịn màng của em theo thói quen.
"Giờ mày ủ dột thế này rồi giải quyết được cái đếch gì đâu . Mày gầy đi nhiều rồi đấy !", hắn không muốn phải nói là em gầy đi ôm không thích đâu, nói vậy ngại lắm.
Jungkook bảo trì im lặng, ôm eo hắn.
"Mày không ăn không uống, lên lớp thì ngồi đần ra đấy rồi được cái gì không ? Tao đã nói tao lo được mà ?"
"Lo thế nào được ? Bố mẹ anh sẽ không đồng ý đâu..."
"Rồi tao sẽ tìm cách thuyết phục họ, giờ xuống ăn cơm đã. Lấp đầy dạ dày xong thì mới có thể tính những chuyện khác được."
Jungkook đành miễn cưỡng ăn vài miếng cơm để Taehyung yên tâm bởi vì em không có tâm trạng nào mà ăn nổi cơm mặc hôm nay hắn làm toàn món em thích.
"Sao không ăn đi ? Hay tao đút cho ăn ?"
"Em tự ăn được mà ."
"Thế ăn đi, tao lấy súp cho này ."
Taehyung luôn chăm bẵm Jungkook giống như một đứa trẻ vậy. Thế nên em vừa coi hắn như người yêu cũng coi hắn như người bảo hộ của mình. Taehyung cho em cảm giác được bảo bọc, được chở che khiến cho em một hai phụ thuộc vào hắn như một lẽ thường tình.
Jungkook chưa bao giờ nghĩ một ngày phải rời xa Taehyung. Dù chỉ là trong mơ nhưng việc em có muốn rời xa hắn hay không là một chuyện, còn bố mẹ hắn tác thành cả hai hay không nó lại là một chuyện khác. Hiện tại em không dám tưởng tượng một ngày hắn hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống vốn nhạt nhẽo và cô đơn của mình. Ngày ấy sẽ là ngày nào? Nó sẽ kinh khủng đến thế nào... thực sự là em không dám nghĩ tới.
"Em..."
"Làm sao nữa ?"
"Lỡ như mẹ anh..."
"Nghĩ nhiều thế, mẹ tao thì sao, rồi tao sẽ giải quyết. Mày nói hơi bị nhiều rồi đấy."
Taehyung lo là việc của hắn nhưng mà lỡ mẹ hắn nói em mặt dày bám theo hắn thì sao...
"Giờ ăn nhiều để tăng cân, mấy hôm nữa thi xong tao đưa đi chơi được không ?"
Jungkook cuối cùng cũng chịu ăn một vài miếng, đúng rồi, em vẫn còn có hắn ở bên. Và em tin bố mẹ hắn sẽ hiểu, sẽ chấp nhận cả hai. Chuyện tình cảm không thể vội vàng được, cái gì cũng cần phải có thời gian mới nên cơm cháo, Jungkook tin là vậy, và em sẽ chờ đợi.
Hôm sau không cần phải tới lượt Taehyung nói Jungkook đã tự vực dậy bản thân, tâm trạng ít nhiều cũng đã tốt lên khiến hắn yên tâm hơn hẳn.
Taehyung dù sao cũng đã quen với một Jungkookie sống tích cực, hoạt bát, những lúc em đau buồn ủ rũ hắn vừa thấy thương mà cũng vừa thấy lạ nữa...
Chẳng ai làm nũng hắn, chẳng ai suốt ngày nhí nhéo bên tai hắn những câu chuyện hài nhạt nhẽo, chẳng ai ở bên cạnh làm phiền hắn những lúc hắn tập trung học bài. Tuy như vậy khiến Taehyung thấy rất phiền phức nhưng lâu dần nó đã trở thành thói quen rồi
Lúc Jungkook cùng hắn chuẩn bị vào lớp thì gặp một tên đứng gần gần đó, hắn thì không biết là ai nhưng em thì lại hớn hở buông cánh tay hắn ra để chạy lại với tên kia.
"Jongwo , cậu đợi tớ hả ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!