Chương 11: Chap 10

Ăn tối xong Jungkook cứ nằng nặc đòi cùng Taehyung đi dạo ngoài bờ biển hóng gió rồi mới về ngủ mặc dù hắn không thích tẹo nào. Vừa mới ăn dứt mồm vẫn còn no muốn chết, đi chưa chắc đã nổi nữa. Hiện tại Taehyung chỉ muốn về phòng khách sạn xem TV rồi ngủ một mạch tới sáng thôi. Nhưng em một hai cứ đòi đi cho bằng được thôi thì hắn cũng không nỡ từ chối, dù gì thì kì nghỉ này hắn dành toàn bộ cho em mà.

"Aaaa mát quá đi !"

"Mát cái quái gì không biết. Về khách sạn có máy lạnh còn mát hơn không? Đi bộ thế này mệt chết đi được."

Jungkook trừng mắt nhìn Taehyung, sao hắn có thể nhạt nhẽo như vậy chứ.

"Anh chẳng lãng mạn tẹo nào cả, anh chưa đọc tiểu thuyết ngôn tình bao giờ à ?"

Em biết ngay Taehyung hắn sẽ chẳng bao giờ có cái kiểu yêu đương hường phần tung toé như trong mấy bộ tiểu thuyết ấy đâu. Có khi trái tim hắn đã sớm hoá thành sắt đá rồi cũng nên !

"Ừ ừ không quan tâm."

Không quan tâm thì cũng kệ Taehyung thôi. Jungkook vẫn cứ chạy nhảy tung tăng trên nền cát mịn. Buổi tối gió từ biển lùa vào vừa lạnh vừa có cảm giác khoan khoái dễ chịu không tả được. 

Taehyung đi theo sau quan sát bóng lưng của em nhảy lên nhảy xuống ở phía trước mà cảm thấy mệt mỏi dùm. Nhưng nhìn em như này cũng tốt, vô lo vô nghĩ. Hắn nhìn cũng vui vẻ lây, hi vọng dù em bé của hắn có lớn thêm bao nhiêu đi chăng nữa thì Jungkookie vẫn luôn hồn nhiên như tuổi mười hai, mười ba. Đó là điều duy nhất Taehyung mong muốn ở Jungkook.

"Đi chậm chậm thôi, mày vừa mới ăn xong chạy nhảy tao đá chết bây giờ."

"Ở biển thích thật đấy !"

Hắn ngáp ngắn ngáp dài trả lời, "Lần sau thích tao sẽ đưa đi, chuyện này đơn giản thôi mà !"

"Em ước gì em được ở gần biển, để hôm nào cũng đi bơi luôn !"

"Cứ bơi suốt ngày coi chừng sóng nó đánh mày đi lúc nào không hay đâu !"

Jungkook nổi cáu đánh Taehyung bôm bốp. Rõ ràng muốn hắn tình cảm vài câu ngay trong cái khung cảnh thơ mộng như thế này vậy mà tự nhiên hắn lại biến nó thành một trò đùa.

Hắn ngưng cười, khoác vai em nói, "Vậy mai sau khi hai đứa mình về già, tao mua một căn nhà ở gần biển, hai đứa mình ở đó được không ?"

Phải thế chứ, tuy cách xưng hô hơi mất hứng một chút, nhưng ít nhất Jungkook cũng thấy 'ngôn tình' rồi đó !

Taehyung trước giờ không phải người có thể thốt ra những câu ngọt ngào. Căn bản hắn là một con người rất khô khan và có phần nhạt nhẽo. Kể cả là như thế thì hắn chẳng bao giờ yêu em theo cái kiểu khô khan, nhạt nhẽo đó cả ! 

Hắn tuy không nói, không bày tỏ rõ ràng cho em biết nhưng hắn đối với em điều gì cũng chân thành. Jungkook không thể trông thấy bằng mắt thường nhưng có thể cảm nhận được rất rõ. Em cũng không mong Taehyung sẽ giống như nam chính ngôn tình vì vốn dĩ hiện tại em đã yêu con người hiện tại của hắn lắm rồi !

"Anh cõng em được không ?"

Jungkook chộp lấy cơ hội Taehyung đang có vẻ lãng mạn bay bổng này đòi hỏi một chút cho thực sự giống trong tiểu thuyết. Kiểu như là nam chính cõng nữ chính vừa đi vừa tâm sự rồi nói mấy câu sến súa này nọ kia. Sau đó kết thúc bằng một cái hôn môi nồng thắm, đại khái là thế !

"Không, mệt lắm !"

Nhưng Taehyung lại như thế nào vậy hả, hắn là người lãng mạn tuỳ hứng sao ?

"Ơ, sao anh không cõng em ?"

"Có chân thì tự mà đi, tao đâu có rảnh mà cõng mày."

Taehyung nói thì nói thế thôi, hắn dang hai tay ra trước mặt em, "Lên đây, tao bế."

Jungkook cảm động muốn chết đi được. Liền nhào tới thật nhanh hai chân quặp lấy eo hắn còn tay thì ôm cổ để hắn bế mình trong lòng đi vòng vòng.

"Có lạnh không Kook ?"

Jungkook mơ hồ gật đầu, "Có, nhưng không sao, em..."

Taehyung thả em xuống, cởi áo sơ mi của mình ra khoác tạm cho em. Jungkook bất động nhìn hắn cởi từng cái cúc áo một cho đến tận lúc hắn choàng áo vào người mình. Lúc này em mới thực sự bừng tỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!