Edit: Hà Quân | Beta: Thuỵ
-
"Ba ơi ba, ba bị sao vậy?"
Dương Bảo nhảy tót xuống sô pha chạy tới bên cạnh Quý Duyên Khanh. Một tay Quý Duyên Khanh xoa xoa mắt, đứng lên, "Trong mắt ba có bụi bay vào, ba đi rửa đã, một mình Dương Bảo tự chơi đi nhé."
"Dạ."
Dương Bảo gật đầu nhưng không ngồi lên sofa xem TV mà nhóc im lặng đi thẳng đến cửa phòng tắm, nghe nước chảy rào rào bên trong. Tâm tư trẻ nhỏ rất mẫn cảm nhận thấy được điều không thích hợp, chờ nước bên trong ngừng, Dương Bảo mới không nhịn được lớn tiếng hỏi: "Ba ơi, có phải ba đang đau lòng không?"
Trong phòng tắm, Quý Duyên Khanh vừa mới rửa sạch đi đôi mắt ướt nhoè, thiếu chút nữa lại không khống chế được cảm xúc của mình.
Cậu hồi phục tâm tình, lúc này mới lấy khăn lâu khô mặt, cửa vừa mới mở ra Dương Bảo đã nhào ngay tới ôm lấy đùi cậu, gương mặt bụ bẫm cọ cọ chân cậu, cất giọng trong trẻo: "Ba, ba đừng đau lòng, hôn một cái sẽ không đau lòng nữa."
Quý Duyên Khanh vò vò đầu tóc mềm mại của con trai, năm năm trước trong xương cốt cậu thật sự có phần tự ti, cho nên mới trang bị kĩ càng để giả dạng thành dáng vẻ kiêu ngạo tự tôn, rõ ràng là người rất quan trọng đối với mình, thế mà kết quả lại vì lời nói của một số người kí; ch thích mà đẩy người thật lòng muốn bảo vệ cậu ra xa.
Giờ đây cậu đã hiểu rõ mọi chuyện, song đáng tiếc là đã chậm, dù cho nhiều lần hối hận nhưng đây là lần đầu tiên cậu nếm phải trái đắng.
Dương Bảo kéo kéo ống quần của ba mình, Quý Duyên Khanh bế con trai lên, Dương Bảo hôn chụt một cái lên mặt, giọng điệu như ông cụ non nhỏ mà nói: "Ba, con hôn hôn xong là tốt lên liền à, sau này con lớn lên có ai ăn hiếp ba, con giúp ba đánh người đó."
"Học từ ai thế?" Quý Duyên Khanh có chút dở khóc dở cười, tâm tình tốt lên rất nhiều, "Ba từng nói không được đánh người rồi mà."
"Chú tay súng thiện xạ nói ý, ai bắt nạt con thì con có thể đánh trả." Dương Bảo lắc lắc cái đầu nhỏ, "Chú nói, đó mới là đàn ông!"
Quý Duyên Khanh vừa nghe đến Tống Dương thì ánh mắt hơi tối sầm lại. Tính cách người này là kiểu không để bản thân chịu thiệt bao giờ, trước kia ai dám bàn tán quan hệ của bọn họ ở sau lưng, Tống Dương chưa nói lời nào đã đánh mặc cho biết bản thân sẽ bị thua thiệt, xong rồi tối đó lại xin cậu cho được lên giường nằm.
Khanh Khanh, đời này của anh chỉ có một mình em là khiến anh cam tâm tình nguyện chịu khổ thôi đó.
Quý Duyên Khanh nhớ về quá khứ, tuy trong lòng chua xót nhưng không hiện ra trên mặt, cậu véo lấy thịt trên cái mặt ú nu của con trai, "Nói như là con chưa từng đánh người vậy."
Dương Bảo có hơi chột dạ, "Sao ba biết được?" Nhóc con lại vội vàng bổ sung, "Là Pete đẩy con trước, còn muốn cướp thú bông của Lilith nên con mới ra tay, con chỉ là đẩy nhẹ cậu ấy tí tẹo thôi à."
Pete và Lilith là bạn ở nhà trẻ của Dương Bảo, trẻ con cãi nhau là chuyện bình thường, đặc biệt còn là con trai, Dương Bảo vẫn biết nặng nhẹ, Quý Duyên Khanh nhiều lần nhắc nhở không thể đánh người. May là giáo viên nhà trẻ phát hiện sớm.
Đừng thấy nét mặt ngoan ngoãn của Dương Bảo mà lầm, thật ra bé con này là người không bao giờ chịu thiệt.
Quý Duyên Khanh xoa xoa đầu con trai, "Con biết chừng mực là được rồi." Nếu là Tống Dương dạy, mà Dương Bảo cũng nguyện ý nghe theo thì cậu sẽ không phản đối.
TV chiếu đến phim hoạt hình, Dương Bảo ngoan ngoãn ngồi trên sofa xem, ngồi một lúc thì lại uốn éo không yên, nhóc con quay qua nhìn Quý Duyên Khanh, "Ba, chúng ta đi tìm chú tay súng thiện xạ chơi được không ạ?"
Quý Duyên Khanh nhìn ánh mắt sáng bừng trông mong của con trai, chọt nhẹ mũi nhóc.
"Phim hoạt hình còn chưa kết thúc mà."
Vẻ mặt Dương Bảo hiện rõ "con là bé con ngoan ngoãn", "Ba không phải nói trẻ con không nên xem TV nhiều mà phải đi ra ngoài nhiều một chút sao."
Quý Duyên Khanh không còn gì để nói, cậu nhìn đồngnhò, đã 7 giờ 50 phút, vì thế gật đầu, "Ba đi bàn chuyện công việc, con tự mình chơi, nếu mệt thì nói cho ba biết."
Dương Bảo lập tức đứng lên, đeo túi xong là chạy vọt đi, Quý Duyên Khanh nhìn chằm chằm bước chân vui vẻ của con trai, thật sự có hơi đau đầu.
Cậu và Tống Dương không có khả năng quay lại.
Bí mật thân thế của Dương Bảo cậu sẽ giấu đi, hiện tại Dương Bảo muốn chơi với Tống Dương, vậy thì cứ chơi đi!
Tống Dương canh chuẩn thời gian, nghe được tiếng gõ cửa thì biết ngay là nhóc béo, vừa mở cửa đã có khuôn mặt nhỏ lú vào, hắn giữ lấy mặt mập mạp của Dương Bảo, "Ba con cho con ăn cái gì?"
"Thịt ạ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!