Tống Dương nhìn về phía Quý Duyên Khanh đầy thích thú.
Từ lúc gặp lại Quý Duyên Khanh đến nay thì cũng chỉ có giờ phút này trong lòng Tống Dương mới sảng khoái được vài phần, hắn nhìn thấy Quý Duyên Khanh vùng vẫy trong rối rắm, sau đó cự tuyệt, rồi lại dùng những lời lẽ ác độc để kíc, h thích, ép Quý Duyên Khanh phải phục tùng.
Quý Duyên Khanh cụp mi, che đậy đi cảm xúc nơi đáy mắt, sống lưng thẳng tắp, mặc dù đối mặt với những lời nói làm cho mình thấy nhục nhã như thế này thì trông cậu vẫn vô cùng thản nhiên và kiêu ngạo, tựa như trước kia. Nhưng chỉ có bản thân cậu biết, sau khi Tống Dương đưa ra điều kiện như vậy, trong lòng cậu ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút khát vọng.
Năm năm, chỉ có cậu mới biết được mình nhớ nhung lồng ngực ấm áp của Tống Dương đến thế nào, nhớ Tống Dương dịu dàng chiều theo cơ thể cậu, bọn họ dính chặt vào nhau, trở thành duy nhất của nhau.
"Được."
Vỏn vẹn chỉ một chữ, Quý Duyên Khanh có thể cảm nhận được giọng mình khô khốc gượng gạo, cậu quá căng thẳng.
Tống Dương thì lại hiểu lầm, sau khi hắn đưa ra điều kiện thì luôn luôn chú ý đến cảm xúc của Quý Duyên Khanh, đương nhiên cũng nghe ra được từ "Được" được thốt lên trong tiếng run rẩy, lên giường với hắn lại khiến cậu miễn cưỡng như vậy ư?
Trong lòng vặn vẹo khó chịu vô cùng, Tống Dương đến gần Quý Duyên Khanh, đưa tay bóp mặt Quý Duyên Khanh.
"Tôi sớm nên biết cái vẻ ngoài thanh cao của cậu đều là giả cả." Ánh mắt của Tống Dương lóe lên tia ác ý: "Năm năm nay cậu sống như thế này hết đúng không? Ai muốn lên giường với cậu đều được –"
1
"Tống Dương!"
Cậu cắt ngang lời Tống Dương, nói tiếp: "Anh đừng có mà nói thế, anh biết rõ tôi không phải là người như vậy."
"Tôi chỉ biết một Quý Duyên Khanh kiêu ngạo không dính khói lửa nhân gian năm ấy, chứ không biết một Quý Duyên Khanh có thể vì tiền mà bán đứng tôi." Tống Dương tiến đến bên tai Quý Duyên Khanh, mỗi chữ đều như một loại dày vò: "Cậu nói cho tôi biết đi, đến cùng thì đâu mới là cậu? Tôi biết rõ cái gì cơ?"
Cơn vô lực trào dâng trong lòng Quý Duyên Khanh, tia khát vọng trong mắt kia đang nhìn về phía Tống Dương cũng bị dập tắt, sắc mặt cậu quay về lạnh nhạt. Nhưng Tống Dương hận nhất chính là thái độ này của Quý Duyên Khanh đối với hắn, hắn há miệng ngậm lấy vành tai Quý Duyên Khanh, tùy ý đùa giỡn.
"Đừng, Dương Bảo đang ở đây." Quý Duyên Khanh bị động tác của Tống Dương làm cho hoảng sợ, nhưng thân thể không kiếm chế được mà run rẩy, cậu có cảm giác.
Tống Dương tất nhiên cũng biết, từng điểm nhạy cảm trên cơ thể này là do hắn khám phá ra, hắn biết sờ vào chỗ nào thì Quý Duyên Khanh sẽ khe khẽ phát ra tiếng rê. n rỉ mê người, gặm nơi nào sẽ khiến Quý Duyên Khanh sốt sắng la lên, hoặc liếm ở đâu sẽ làm Quý Duyên Khanh khóc nức nở ôm chặt lấy hắn, cái nơi chặt cứng kia khiến hắn điên cuồng, cuối cùng sẽ làm cậu khóc rấm rứt mà bắn ra...
Năm năm, không chỉ có Quý Duyên Khanh liên tục kiềm chế, mà Tống Dương cũng chẳng khác là bao, mỗi đêm khuya tự sướng một mình đều dựa vào hình ảnh của Quý Duyên Khanh, sau đó lại rơi vào cơn đau đớn khôn cùng.
Mặc dù những lời đang kìm nén của Quý Duyên Khanh đều toàn là từ chối, nhưng Tống Dương biết Quý Duyên Khanh muốn, bây giờ trong thâm tâm của hắn chỉ muốn làm chết Quý Duyên Khanh, làm Quý Duyên Khanh hai chân nhũn ra chỉ có thể nằm ở trên giường không thể đi bất cứ nơi đâu, lấp đầy Quý Duyên Khanh một cách thô bạo.
Nghĩ đến đây, tròng đen của Tống Dương hơi co lại, màu mắt cũng tối tăm.
Hắn dùng hàm răng ma sát vào vành tai Quý Duyên Khanh, trầm giọng nói: "Con của cậu đang nhìn cậu nhỉ? Xem ba của nó ở dưới thân một người đàn ông khác bị chơi cho bắn ra, phải khóc lóc cầu xin tôi đừng..."
Quý Duyên Khanh hoảng sợ, sắc mặt tức thì trắng bệch, cậu quay đầu nhìn về phía Dương Bảo đang ngồi ở một góc đằng sau, thấy Dương Bảo đang ngoan ngoãn cúi đầu chơi mới nhẹ nhàng thở ra, Dương Bảo hình như nhận ra ánh mắt của ba mình, bé con đưa mắt nhìn sang, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Ba ơi, ba và chú cao to đang làm gì vậy ạ?"
Quý Duyên Khanh đưa ánh mắt van nài nhìn về phía Tống Dương, không muốn bị mất hết mặt mũi trước mặt con trai mình thế này.
Tống Dương bị ánh mắt này của Quý Duyên Khanh làm cho mềm lòng, tay cũng tự giác ngừng lại, nhưng sau lại bởi vì bản thân bị Quý Duyên Khanh làm ảnh hưởng nên tức giận, hắn trực tiếp nói với Dương Bảo ở phía xa: "Chú và ba con muốn đi vào trong phòng bàn việc chi tiết hơn."
Quý Duyên Khanh ngay lập tức biết Tống Dương có ý gì.
Cách một cánh cửa, Dương Bảo đang ở cách đó không xa mà cậu lại cùng Tống Dương làm như vậy khiến Quý Duyên Khanh cảm thấy xấu hổ vô cùng, vội vàng thấp giọng nói: "Có thể để tối ——"
"Trong hòng hay là trên cái bàn này." Tống Dương cong môi cười nói: "Hay là trong lòng cậu muốn làm trước mặt con trai?"
Quý Duyên Khanh nhìn vào ánh mắt chấp nhất của Tống Dương, như là chỉ cần cậu cự tuyệt thì hắn sẽ thật sự lột sạch cậu mà làm luôn trên bàn, Quý Duyên Khanh nói chậm lại, dỗ dành Dương Bảo: "Ba và chú muốn vào phòng nói chuyện một chút, Dương Bảo ngoan ngoãn chơi, đừng đi ra ngoài."
"Ba, ba không sao chứ ạ?"
Dương Bảo tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy hôm nay ba cứ lạ lạ làm sao ấy.
Ở nơi khuất tầm mắt của Dương Bảo, một bàn tay của Tống Dương ôm lấy thắt lưng của Quý Duyên Khanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!