Chương 51: Phiên ngoại 2

Vào lúc mới sinh Cẩu Đản, Quý Duyên Khanh biết được là một bé nam, vốn dĩ có ý muốn đổi lại một nhũ danh mới nhưng vì việc gì đó mà quên mất. Đợi đến lúc cuối tháng mới nhớ ra thì tất cả mọi người đã gọi quen rồi, mấu chốt chính là Cẩu Đản cũng biết đó là gọi bé, Quý Duyên Khanh thấy thế cũng không đề cập đến việc đổi tên nữa, dù sao cũng không phải tên chính thức.

Đợi khi về nước Cẩu Đản đã lớn gần tám tháng, cần phải làm hộ khẩu cho bé.

Tống Dương nghĩ cả một lố tên, Quý Duyên Khanh ngược lại không nghĩ gì, thuận miệng nói: "Dương Bảo tên là Quý Tây Tây, bằng không Cẩu Đản tên Tống Đông Đông đi."

Tay đang lật Kinh Thi Sở Từ gì đó của Tống Dương dừng lại, cảm thấy cũng được, cần gì phí sức phiền hà như vậy, vì thế lập tức gõ nhịp quyết định.

"Thật sự lấy họ Tống?"

"Anh không chịu à?" Quý Duyên Khanh nhướng mày.

Tống Dương ôm người hôn một cái, "Em biết rõ ý anh không phải thế, em vất vả sinh Cẩu Đản, đứa nhỏ họ ai đối với anh đều không quan trọng, dù sao cũng đều là cục vàng của hai chúng ta."

Kể từ khi ở bên Quý Duyên Khanh, ý tưởng nối dõi tông đường của Tống Dương đã hoàn toàn phai nhạt, vậy nên cho dù biết Dương Bảo là con trai của hắn và Quý Duyên Khanh cũng chưa từng nghĩ đến việc đổi họ cho Dương Bảo.

"Chính bản thân anh cũng không phải không rõ, ý của em cũng là như vậy." Bộ dáng Quý Duyên Khanh cũng là không quan trọng, vì thế quyết định, "Cứ gọi là Tống Cẩu Đản đi."

Tống Cẩu Đản cho dù là tên chính hay là nhũ danh thì khi đặt ra đều vô cùng cẩu thả, dù thế nào cũng đều là do hai người ba thuận miệng quyết định, không giống Dương Bảo, khi đặt nhủ danh còn ẩn dấu tâm tư cẩn thận của Quý Duyên Khanh, cái này không đề cập đến nữa.

Nhưng mà có thể thật sự giống cách nói tên xấu dễ nuôi, thân thể Cẩu Đản tốt lắm, từ nhỏ rất ít phát sốt cảm mạo, cho dù có cũng chỉ ngủ một giấc uống chút thuốc liền khỏe lại, chưa từng phải tiêm thuốc bao giờ.

Quý Duyên Khanh và Tống Dương càng cảm thấy cái tên Cẩu Đản này hay lắm, cũng không gọi tên chính thức, cả nhà đều gọi Cẩu Đản Cẩu Đản, ngay cả Cẩu Đản cũng không cảm thấy có gì không đúng, còn rất vui vẻ, ai gọi bé bé đều bịch bịch bịch chạy đến, thoạt nhìn vô cùng vui thích.

Không giống Dương Bảo lúc nhỏ tròn trịa, Cẩu Đản càng lớn càng xinh đẹp, hệt như bản thu nhỏ của Quý Duyên Khanh, thậm chí còn xinh đẹp tinh xảo hơn cả Quý Duyên Khanh, cho dù đã mặc quần áo dành cho bé nam nhưng khi Tống Dương ôm ra ngoài tản bộ vẫn khiến một đống người nhận nhầm.

Diện mạo của bé gái nhà anh thật xinh đẹp.

Cho đến bây giờ chưa từng thấy qua bé gái nào đẹp như thế này.

Ai yo uy, đây là tiểu công chúa nhà ai nha! Đến đây bà nội cho con ăn kẹo.....

Vẻ mặt Tống Dương sầu não, hắn cảm thấy Dương Bảo trước đây nuôi dạy có chút yếu đuối, một đứa con trai thì không được yếu đuối, vậy nên khi Dương Bảo lên lớp một, Tống Dương đã đưa nhóc đi học taekwondo.

Quý Duyên Khanh ở bên cạnh cười: "Đợi Cẩu Đản lớn thêm hai tuổi thì cũng đưa đến đó học như vậy nhé."

"Ai, anh vừa nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Cẩu Đản thì không nỡ đâu, sợ Cẩu Đản chịu khổ." Tống Dương ôm Quý Duyên Khanh, "Em đừng chỉ cười thôi! Dáng vẻ này của Cẩu Đản nhà chúng ta như nay, anh sợ về sau nó bị mấy đứa nhóc nam bắt nạt, phải trông coi thật kỹ mới được."

Quý Duyên Khanh cảm thấy bộ dạng thần kinh ngu ngốc này của Tống Dương ghẹo rất vui, cố ý trêu: "Trước kia anh cũng không quan tâm Dương Bảo như vậy."

"Không giống mà."

Dương Bảo ở bên cạnh không vui, cái mũi nhỏ hừ một tiếng, nhắc nhở nhóc còn đang ở đây nè!

Tống Dương xoa đầu con trai, "Con giống ba lớn mà, con tự nhìn xem bộ dạng ngốc nghếch kia của Cẩu Đản đi, con là anh trai mà không quan tâm sao!"

Cẩu Đẩn ngốc nghếch đang ăn cơm, nghe được ba lớn gọi tên bé thì cầm cái thìa múc canh trứng đưa qua.

"Ba không ăn, con tự ăn đi." Tống Dương dỗ Cẩu Đản.

Cẩu Đản trông xinh xắn đẹp đẽ, nhìn qua giống với Quý Dương Khanh, rất cao lãnh còn ngạo kiều, nhưng thật ra tính cách vô cùng mềm mại đáng yêu, đây cũng là lý do khiến Tống Dương có cảm giác phải bận tâm nhiều giống như đang nuôi khuê nữ.

Dương Bảo nghe ba lớn nói xong cũng không ghen tị, vốn dĩ nhóc chỉ là đùa giỡn, hiện tại hai cha con nhất trí nhìn về phía bé cưng Cẩu Đản thơm ngào ngạt đang ngồi ăn trên ghế, đồng bộ lộ ra ánh mắt quan tâm ưu thương.

"Trên bàn còn thừa một cái đùi gà!" Quý Duyên Khanh ở cạnh nhắc nhở, hai cha con này không biết đang có chủ ý gì, Cẩu Đản mới bốn tuổi, về sau không để cho Tống Dương ôm Cẩu Đản đi tản bộ nữa, mỗi lần về thì đều có bộ dạng này.

Dương Bảo vừa nghe còn thừa một cái đùi gà, nháy mắt phản ứng lại, giả vờ giả vịt nhìn ba lớn, còn rất khiêm tốn hỏi: "Ba lớn, còn thừa một cái."

Quý Duyên Khanh đối với thịt bình thường, không giống hai cha con này không thịt không vui, Cẩu Đản cũng giống cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!