Tháng càng dài, Quý Duyên Khanh càng vất vả, đến mức sau đó căn bản không thể ngủ được, mỗi đêm chỉ muốn đi tiểu đêm, Tống Dương sợ Quý Duyên Khanh nghĩ nhiều dẫn đến trầm cảm trước và sau sinh gì đó, mỗi ngày đều thay đổi cách thức dán đến để biểu đạt tâm ý, dính đến mức Quý Duyên Khanh cũng chịu không nổi.
Đợi đến tháng thứ chín, bác sĩ kiểm tra qua hoàn toàn có thể mổ, nếu còn trì hoãn ngược lại người lớn và đứa nhỏ đều dễ xảy ra vấn đề.
Bác sĩ này là người ở bệnh viện của Lục Phong mời đi cùng, một lần duy nhất đỡ đẻ cho nam giới chính là đỡ đẻ cho Hoa Đình, tuy rằng kinh nghiệm không được xem là phong phú nhưng so với không có kinh nghiệm vẫn mạnh hơn.
Hôm nay đúng lúc là ngày 2 tháng 2 âm lịch Rồng ngẩng đầu, Tống Dương và Quý Duyên Khanh vào phòng phẫu thuật, Quý Duyên Khanh được tiêm thuốc tê nên không có cảm giác gì, cậu cũng không nhìn thấy bụng, bị chặn tầm nhìn, chỉ có thể nhìn sắc mặt biến đổi liên tục của Tống Dương ở bên cạnh.
Cao hứng, khiếp sợ, đau lòng, thương tiếc...
Đủ loại cảm xúc đan xen một chỗ. Sau khi Quý Duyên Khanh mang thai, Tống Dương lập tức đi học rất nhiều khóa học, hắn biết sinh mổ thật sự rất khổ cực, nhưng khi hắn chân chính nhìn thấy, chỉ cảm thấy khiếp sợ và đau lòng, dao nhỏ ở bụng rạch một lớp lại một lớp, hắn ngẫm lại đều cảm thấy vô cùng đau đớn.
Vẻ mặt Quý Duyên Khanh so với Tống Dương thoải mái hơn rất nhiều, lực đạo nắm tay của Tống Dương tăng lên một chút, Quý Duyên Khanh còn ở cạnh nói: "Anh thả lỏng chút đi."
Tống Dương hôn trán Quý Duyên Khanh, nhỏ giọng nói: "Sau này không sinh nữa."
Trong lòng Quý Duyên Khanh buồn cười, cảm thấy hiện tại không phải cậu sinh con mà là Tống Dương sinh, cậu gật gật đầu: "Được."
Tống Dương nắm lấy tay Quý Duyên Khanh không nói nữa.
Phẫu thuật rất nhanh, đợi bác sĩ mở miệng nói sinh con trai, ba ba hai tiếng, theo đó là tiếng khóc trẻ con rất lớn.
Quý Duyên Khanh có chút thất vọng nói không phải em gái Cẩu Đản à!
Tống Dương ngược lại không hề gì, chỉ cần Quý Duyên Khanh bình an là đủ rồi, "Con trai hay con gái đều giống nhau, em đừng trọng nữ mà khinh Cẩu Đản của chúng ta nha!"
Cẩu Đản do Quý Duyên Khanh mang thai chín tháng mới sinh hạ, tuy rằng rất tiếc khi không phải là một bé gái, nhưng điều tiếc nuối ấy rất nhanh đã tan thành mây khói, bởi vì Cẩu Đản thật sự rất xinh xắn.
Không giống trẻ sơ sinh mới sinh khác có nhiều nếp nhăn và đỏ hỏn như khỉ, Cẩu Đản da trắng tóc cũng rất đen, ánh mắt gắt gao nhắm chặt, nhưng chính là rất đẹp.
Mới đầu Tống Dương ôm Cẩu Đản còn có hơi mới lạ, nhưng điều chỉnh lại tư thế rất nhanh. Trong khoảng thời gian Quý Duyên Khanh mang thai, Tống Dương cũng không nhàn rỗi, pha sữa bột, thay tả, bế em bé, các loại kỹ thuật đều học đến thuần thục.
Vô cùng xứng chức ông bố bỉm sữa.
Quý Duyên Khanh có vết thương trên người, Tống Dương rất kiên quyết phải ở cữ giống như trong nước, hắn biết Quý Duyên Khanh không tiện để người khác hầu hạ, vì thế đứa nhỏ giao cho bảo mẫu được mời đến, hắn thì chuyên môn hầu hạ Quý Duyên Khanh.
"Em sắp thối chết rồi." Quý Duyên Khanh nằm ở trên giường có hơi chịu không nổi.
Tống Dương sáp qua hôn bẹp một cái: "Thật thơm!"
Quý Duyên Khanh:...
Không cần phải nói nữa, cậu đã tuyệt vọng rồi.
May thay mỗi ngày đều lau người bằng nước ấm, Tống Dương cắt tóc giúp, mỗi một ngày đều được bổ sung vô cùng nhiều canh nhiều nước bổ dưỡng, so với lúc mang thai Quý Duyên Khanh nhìn qua mượt mà hơn một chút, làn da cũng trắng đến nhẵn nhụi.
"Em cũng không có sữa, anh cho em uống cái này làm gì?!"
Quý Duyên Khanh vừa thấy là canh cá diếc trắng lập tức chịu không nổi, đoạn thời gian trước là móng giò hầm đậu phộng, lúc đầu cậu không biết, trù nghệ của Tống Dương lại tăng, uống vô cùng ngon, mỗi ngày đều uống, sau đó nghe bảo mẫu nói tốt cho việc thúc sữa, Quý Duyên Khanh lập tức bùng nổ.
Tuy rằng cậu có thể sinh con nhưng thúc sữa gì gì đó thì rất kinh khủng.
Tống Dương bưng canh đến, vẫn không bỏ cuộc liếc nhìn ngực của Quý Duyên Khanh.
Mặt Quý Duyên Khanh lập tức đen, Tống Dương thấy thế cười ha ha, bưng canh lên tự mình uống hết, "Em xem, chỉ là canh đơn thuần, không phải muốn em thúc sữa." Nói xong lại thì thầm, "Nếu có sữa cũng không cho Cẩu Đản, đều là đồ ăn của anh."
Quý Duyên Khanh:...
Cậu còn có thể nói cái gì đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!