Chương 47: (Vô Đề)

Ngoài cửa sổ nổi lên từng trận giông bão, mí mắt phải của Quý Duyên Khanh liên tục giật, trong lòng có hơi bất an, như là có chuyện gì sắp xảy ra.

Phương Tư thấy ông chủ không thích hợp, đang muốn mở miệng hỏi, Quý Duyên Khanh đã đưa tay ra hiệu tạm dừng, "Mọi người tiếp tục, Phương Tư em để ý chút nhé." Ra khỏi phòng họp, Quý Duyên Khanh ở ngay lối đi nhỏ gọi điện thoại cho Tống Dương.

Rr... Rr... Rr...

"Ây, bé cưng làm sao thế?"

Nghe được thanh âm khỏe mạnh trong điện thoại, cảm giác bất an của Quý Duyên Khanh cũng an ổn dần, "Cũng không biết bị sao, mí mắt cứ giật mãi, anh bảo ông Kim lái xe cẩn thận một chút, chú ý an toàn."

"Bé cưng, em không phải người mê tín như vậy mà."

Nói thì nói như vậy nhưng Tống Dương vẫn phân phó ông Kim lái chậm một chút, Quý Duyên Khanh trong điện thoại nghe thấy được, chợt nghe Tống Dương mở miệng, "Em ở đó đừng gấp, cứ sắp xếp từ từ, anh mua nạm bò tươi, tối nay bộc lộ tài năng cho em xem..."

Lúc sáng trước khi Quý Duyên Khanh ra cửa đã nói muốn ăn nạm bò hầm cà chua, buổi chiều Tống Dương rời khỏi công ty liền đi mua, Quý Duyên Khanh nghe xong mí mắt đều cong.

Hai người nói chuyện một lúc, sự bất an do mí mắt giật của Quý Duyên Khanh cũng đỡ hơn, cậu âm thầm thở ra, ngắt điện thoại vào phòng họp. Vé máy bay ra nước ngoài đã đặt xong rồi, ngay ngày mốt, tất cả chuyện công ty đều đã giao cho Phương Tư, hội nghị hôm nay cậu cũng chỉ ngồi một bên nhìn, Phương Tư gần như đã xử lý được hết, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Chờ cuộc họp kết thúc, Phương Tư đi cùng Quý Duyên Khanh đến văn phòng.

Biết sắp chia ly, trong mắt Phương Tư hiện lên vẻ không nỡ, khiến cõi lòng Quý Duyên Khanh đầy an ủi. Phương Tư tốt nghiệp xong thì làm trợ thủ đi theo bên cạnh cậu, cậu nhìn cô ngày ngày thành thục dần, hiện tại có thể một mình đảm đương một phương, đem công ty giao cho Phương Tư cậu rất yên tâm, thấy biểu tình của Phương Tư, cười cười nói: "Lúc mới đầu nhiệt huyết bốc đồng, đi đến hiện tại thật sự không dễ dàng, về sau nỗ lực cố lên."

"Ông chủ!" Hốc mắt Phương Tư có chút ướt át.

Quý Duyên Khanh vỗ vỗ cánh tay Phương Tư, Phương Tư tiến đến ôm một cái, chợt nghe âm thanh khụ khụ ở cửa, Tống Dương đứng ở cửa với ánh mắt ghen tuông, Phương Tư cũng không sợ, ngược lại bất mãn nói: "Ông chủ sắp phải đi rồi, tôi không thể ôm một cái sao?!"

Tống Dương rất muốn nói vợ của ông đây, dựa vào gì cho cô ôm?! Nhưng biết rõ nếu dám nói thì Quý Duyên Khanh sẽ tạc mao, vì thế đành tiến lên giữ lấy bả vai Quý Duyên Khanh thể hiện d, ục vọng chiếm hữu, cúi đầu hỏi: "Sắp xếp xong rồi sao?" Hoàn toàn xem Phương Tư thành không khí.

Hắn đã nghĩ xong rồi, thừa dịp Quý Duyên Khanh mang thai đến đảo nhỏ, hoàn toàn tách ra khỏi Grimm, về sau chỉ làm cổ đông hoặc đem toàn bộ cổ phần bán hết cho Simon, hắn cũng mở một công ty làm phim hoạt hình, mỗi ngày dùng công ty nhà mình quấn lấy Quý Duyên Khanh, Quý Duyên Khanh thường xuyên qua lại sẽ mềm lòng giúp hắn, phu phu đồng lòng thì sẽ lợi hại hơn cả Grimm.

Mới vừa hợp tác với Simon xong bây giờ đã quay đầu hãm hại người ta thì cũng chỉ có loại người như Tống Dương mới có khả năng làm được.

Phương Tư ở cạnh nhìn cũng không có biện pháp, chưa từng gặp qua người có da mặt dày như vậy, thật sự là một đóa cải trắng ngon lành bị heo củng mất mà.

Quý Duyên Khanh buồn cười phất tay nói lời từ biệt với Phương Tư, Phương Tư vẫn giận giữ, tiến lên ôm nhẹ một cái, "Cố lên!"

Ôm rất nhanh đã tách ra, mặt mày Phương Tư đều vô cùng vui vẻ, Tống Dương ở bên cạnh đen mặt nhìn Phương Tư chằm chằm hệt như hổ rình mồi.

Hai người đi thang máy đến sảnh ngoài, bên ngoài đang mưa lớn, trong tòa nhà này có không ít công ty cũng đến giờ tan làm rồi, sảnh ngoài có chút ầm ĩ, người nói chuyện phiếm rất nhiều, đứng ở cửa. Tống Dương ngại nhiều người, dùng một tay che chở Quý Duyên Khanh, chợt nghe không ít nhân viên nữ nói khẽ ở sau lưng, nói cái gì mà đẹp trai nha, nam nhân ưu tú đều ở bên nam nhân ưu tú gì đó linh tinh.

Khóe miệng Tống Dương nhếch cao tự mãn, Quý Duyên Khanh ưu tú như vậy chính là của hắn.

Sảnh lớn dần dần ít người đi, ông Kim cách một lớp kính thủy tinh nhìn thấy Tống Dương, hỗ trợ che ô, đưa một cái qua.

"Ông chủ, ô."

Tống Dương gật đầu, một tay cầm ô một tay che chở Quý Duyên Khanh bước đi.

Mưa vô cùng lớn, đại sảnh không ngừng có nhân viên đi về phía cửa, Quý Duyên Khanh cũng không biết tại sao nhưng luôn cảm thấy sau lưng có chút kì quái. Từ khi cậu vì mang thai Cẩu Đản mà bụng lớn hơn thì vô cùng mẫn cảm với ánh mắt của người khác, mà giờ phút này lại cảm thấy có một tầm mắt rất mãnh liệt, cậu liếc mắt qua bên sườn mặt, trong cơn mưa lạnh lẽo có một mũi dao lạnh như băng lóe lên đang hướng về phía Tống Dương bên này vọt đến.

"Cẩn thận!"

Miệng Quý Duyên Khanh hô lên, tay đẩy Tống Dương ra, cánh tay bị dao chém qua một nhát, máu tươi tức khắc chảy ròng ròng.

Tốc độ đối phương rất nhanh, lập tức hướng về phía lưng Tống Dương, căn bản không ngừng động tác, Quý Duyên Khanh không chút suy nghĩ tiến lên, Tống Dương quay đầu lập tức thấy mũi dao hướng tới phía bụng của Quý Duyên Khanh, sợ đến mức phản xạ đá một cái, trực tiếp đá trúng tay cầm dao của đối phương.

Dao rơi xuống đất, nằm ở trong mưa.

Đám đông từ sớm đã la hét ầm trời kêu giết người, toàn bộ đều chạy đi tránh khỏi đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!