Chương 46: (Vô Đề)

Thời điểm Tống Dương đến bệnh viện, Tô Uyển Linh và Tô Kì vừa từ phòng chăm sóc đặc biệt bước ra, nhìn thấy Tống Dương, mặt Tô Kì có chút lạnh, ngay cả cái gật đầu cũng không có, Tô Uyên Linh tiến lên vài bước, mặt cũng không tốt lắm, chất vấn nói: "Có phải con bắt cóc Bân Bân không?"

Lúc ở Tô gia, trải qua sự ép hỏi của Tô lão gia tử, Tô Kì nói Tô Bân bị bắt trói, đồng thời cũng nói ra sự nghi ngờ của ông, chỉ là khi nhắc đến nguyên nhân Tống Dương vì sao xuống tay với Tô Bân thì Tô Kì chỉ dùng một câu khái quát mờ mịt.

"Cậu của con không muốn con ở bên Quý Duyên Khanh, dùng chút thủ đoạn, đây cũng là muốn tốt cho con." Tô Uyển Linh cũng chỉ nghe anh hai nói qua một câu, không có truy theo hỏi kĩ.

Trong mắt Tống Dương mang theo châm chọc, tuy rằng hắn đối với Tô Uyển Linh người mang thân phận mẹ này đã không còn hy vọng, nhưng vừa rồi khi nghe thấy câu chất vấn không phân trắng đen, nháy mắt cảm thấy bản thân thật sự là một tên ngốc khi đến đây.

"Cậu con hạ thuốc con, để đàn ông cư. ỡng bức con, còn quay lại video, đó là muốn tốt cho con trong miệng mẹ à?" Ánh mắt Tống Dương lạnh lẽo quét qua Tô Uyển Linh.

Tô Uyển Linh sửng sốt, quay đầu nhìn Tô Kì có chút không thể tin được, "Anh hai?!"

Tô Kì không để ý Tô Uyển Linh, lập tức đi đến trước mặt Tống Dương, "Là cậu không đúng, nhưng cũng là vì con, vì hai nhà Tô, Tống. Con đem Tô Bân đi đâu rồi?"

"Cậu nói vớ vẩn gì thế? Em họ không phải đang du học ở Mĩ sao? Con làm sao mà biết người ở đâu chứ." Tống Dương thản nhiên cười cười, "Em họ luôn không thích thủ đoạn bức ép của cậu, không phải trước kia cũng lén phản kháng rời nhà trốn đi sao, có lẽ lần này cũng giống như vậy, em họ mất tích, cậu vẫn nên nhanh chóng phái người đi tìm, đừng để xảy ra chuyện gì, dù sao người xấu bên ngoài nhiều lắm, gây ra chuyện rắc rối gì đó thì không tốt lắm đâu."

Câu cuối cùng như có ý ám chỉ, nhưng khi Tô Kì quan sát cẩn thận ánh mắt nét mặt của Tống Dương cũng không phân biệt được rốt cuộc có phải Tống Dương làm hay không, nhất thời có hơi do dự, dẫn đến buồn bực.

Vẻ mặt Tô Uyển Linh bên cạnh có hơi vi diệu, bà không ngờ anh hai lại có thể làm ra loại chuyện này, vừa rồi bà còn chất vấn Tống Dương trước, trong lòng có vài phần áy náy, nhưng nghĩ đến Tống Dương ở bên một người đàn ông làm mất hết mặt mũi của bà, còn đem bà đuổi ra khỏi Tống Thị, điểm áy náy trong lòng lập tức không còn, ngược lại so với vừa rồi còn lạnh hơn.

"Ông ngoại con bị bệnh, vì sao bây giờ con mới đến?" Tô Uyển Linh nói xong, cau mày, "Ông ngoại con bảo con đến thì vào trong, chú ý nói chuyện, đừng chọc ông ngoại con tức giận."

Tống Dương thật sự lười giao lưu với mẹ của hắn, bước vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Nửa người của Tô lão gia tử không thể cử động, biểu tình trên mặt cũng kiểm soát không được, liên tục co giật, cả đời háo thắng kết quả cuối cùng lại bị liệt, so với đoạt quyền trong tay ông, cái này còn tra tấn hơn nhiều. Nhìn thấy Tống Dương tiến vào, nhớ lại lời nói vừa rồi của con trai, rõ ràng nói chuyện khó khăn, còn nghiêm mặt cứng rắn nói: "Cái thứ không ra gì, thả Bân Bân ra."

Chỉ là lời nói hàm hồ, biểu tình vặn vẹo không thể giống như lúc trước uy hiếp được người khác.

Tống Dương thấy vậy thì cảm thấy đáng thương, cười cười tự giễu, hắn đã từng muốn lấy lòng ông ngoại, làm đủ chuyện mới phát hiện thì ra trong lòng lão gia tử trên huyết thống hắn chính là người ngoài, không hề quan tâm hắn làm tốt ra sao.

"Con không động đến em họ, con có ngoan độc cũng không bằng cậu, hạ thuốc mê cháu trai mình, tìm đàn ông, quay video, chuyện đến nước đó mà con còn chưa báo cảnh sát chính là vì niệm tình thân thích." Thái độ nói chuyện của Tống Dương vô cùng ôn hòa.

Y tá đổi thuốc ở bên cạnh nghe xong nghiêng đầu nhìn qua, rất nhanh đã cúi đầu, trong lòng nghĩ ông cụ này cũng thật bất công, còn có người cậu gì đó, vậy mà còn hạ thuốc cháu trai...

Lão gia tử trên giường không nghe qua con trai đề cập đến chuyện này, bây giờ nghe được cũng sửng sốt, nhưng ông không tin, thở hổn hển, như là không thể thở được, y tá bên cạnh vội vã chạy đến, Tống Dương ở bên cạnh cũng gấp gáp nói: "Ông ngoại, trước tiên ông đừng nóng giận, thân thể quan trọng hơn." Trong mắt lại mang theo thờ ơ và trào phúng.

Rất nhanh bác sĩ đã tiến vào, cần phải đẩy vào phòng cấp cứu, Tống Dương mới ra cửa đã thấy Tô Kì nâng tay muốn tát lên mặt Tống Dương, bị Tống Dương trực tiếp giữ lấy cánh tay.

"Con họ Tống, không phải họ Tô, còn chưa đến lượt cậu dạy dỗ con đâu." Tống Dương lạnh lùng hất tay Tô Kì đi.

Tô Uyển Linh ở bên cạnh sắp tức đến điên rồi, "Cậu con không thể đánh con? Con làm ông ngoại tức giận thành ra như vậy ——"

"Ông ngoại vừa nghe cậu hạ thuốc con, tìm đàn ông thì thành thế này, nếu nói ai làm ông tức giận thì có thể là cậu đấy." Tống Dương lạnh lùng nói xong thì nhấc chân đi đến phòng cấp cứu, người là bị hắn làm tức giận, tốt xấu gì cũng phải đợi người ra ngoài.

Cấp cứu một tiếng, vốn dĩ lão gia tử chỉ không có cảm giác nửa thân người, hiện tại toàn bộ đều liệt, chỉ có miệng còn cử động được.

Bác sĩ y tá không cho ai vào, sợ người bệnh lại phải tiến vào phòng cấp cứu nữa, đến lúc đó thì dù có là đại la thần tiên cũng cứu không được.

Tô Uyển Linh và Tô Kì đều một lòng ở trên người lão gia tử, nhất là Tô Kì, sắp đến thời điểm tranh chức, quan hệ trước kia đều là xem trọng mặt mũi của lão gia tử, nếu lão gia tử không còn...

Hai người đều không chú ý đến Tống Dương, Tống Dương thấy người không có việc gì cũng không ở lâu, mặc dù hắn ở đây nhưng sợ rằng Tô Kì và Tô Uyển Linh cũng không nhớ kĩ ý tốt của hắn, ngược lại còn cho rằng hắn không có lòng tốt.

Về đến nhà thì đã hơn ba giờ sáng, Tống Dương nhẹ tay nhẹ chân tắm ở phòng tắm bên ngoài, hắn không mang quần áo, tắm xong trực tiếp để người trần tru. ồng đi về phòng ngủ, đẩy cửa ra một tia sáng chiếu ra ngoài, Tống Dương ở bệnh viện chịu đủ ý lạnh lập tức trở nên nhu hòa, đầu giường mở đèn ngủ nhỏ, Quý Duyên Khanh nghiêng người mặt hướng về phía cửa phòng ngủ, ngủ rất không ngon, nghe được tiếng động, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

"Tống Dương?"

Khóe miệng Tống Dương sắp kéo đến mang tai, bước nhanh đi đến, Quý Duyên Khanh còn mơ hồ lập tức cảm thấy một bóng đen lớn đè lên người, theo bản năng ngửa ra sau, đợi thấy rõ là Tống Dương thì mới an tâm, sau đó nhìn đến toàn cảnh Tống Dương thì mặt lập tức đen.

"Vì sao không mặc..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!