Chương 43: (Vô Đề)

Trong ghế lô quán café.

Tô Kì đến sớm một bước, giờ phút này trong ghế lô còn có một người, ngồi thẳng lưng, mặc áo sơ mi trắng tóc hơi rủ xuống, nhìn nghiêng bộ dáng cực kì giống Quý Duyên Khanh, ngay cả nét lãnh thanh trên mặt cũng học đến thâm sâu, chỉ là nhìn chính diện thì vẫn còn có chút quái dị, nhưng mà độ giống đã tăng từ bảy phần lên tám phần hơn rồi, đây được xem là tiến bộ rất lớn.

"Tô tiên sinh, ngài thật sự có thể giúp tôi hoàn thành nguyện vọng?" Cái người cực kì giống Quý Duyên Khanh vừa mở miệng trong mắt đã lộ ra ham muố, n dụ, c vọng, có hơi phá hỏng cảm giác lãnh thanh hắn vừa giả bộ được.

Thấy thế, trong mắt Tô Kì ẩn giấu một tia chán ghét, trên mặt nói: "Đương nhiên, Tiểu Quý tiên sinh, cậu chỉ cần nghe lời tôi là được, còn nữa tốt nhất đừng có mở miệng." Hé miệng ra liền phá hủy thành quả ông ta nhờ người dạy dỗ trong một tháng.

Tiểu Quý tiên sinh đương nhiên chính là Quý Duyên Trạch, gã dĩ nhiên nghe hiểu lời nói ghét bỏ của Tô Kì, mặc kệ gã ngụy trang thế nào, không phải Quý Duyên Khanh thì chính là không phải Quý Duyên Khanh, vì sao trên đời này cái gì cũng phải vây quanh Quý Duyên Khanh, cái gì cũng thế, rõ ràng gã mới là đứa con Quý gia thật sự, Quý Duyên Khanh có tốt như thế nào thì đến cùng cũng chỉ là dã chủng không ai cần.

Từ nhỏ đến lớn, ở trường học, bảo mẫu trong nhà, người qua đường, chỉ cần bọn họ vừa ra khỏi cửa thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Quý Duyên Khanh, cho dù năm đó Quý Duyên Khanh làm Tống Dương tổn thương nghiêm trọng như vậy, nhưng vì sao hiện tại hai người vẫn làm lành?

Càng nghĩ, trong mắt Quý Duyên Trạch càng sinh ra phẫn nộ và ghen tị, giống như cỏ độc, sắp tràn ra đáy mắt.

Tô Kì đặt tách café trên bàn, phát ra tiếng đinh thanh thúy, giáo dưỡng của Tô Kì sẽ không để âm thanh phát ra, nhưng tiếng vang này lại kéo Quý Duyên Trạch đang lâm vào cảm xúc ghen tị ra, có chút bối rối nhìn về phía Tô Kì, e sợ Tô Kì không cùng gã hợp tác nữa, vội vàng nói: "Ngài yên tâm, tôi sẽ nghe lời ngài, sẽ không nói chuyện."

"Vào trong."

Thanh âm Tô Kì vẫn ôn hòa như trước, nhưng Quý Duyên Trạch cảm thấy có hơi lạnh, vội vàng mở cửa ngầm trong ghế lô đi vào.

Nửa giờ sau nhân viên tiến vào gõ cửa ghế lô, "Tô tiên sinh, Tống tiên sinh ngài hẹn đến rồi."

Tô Kì liền đứng lên mở cửa, nhìn thấy Tống Dương thong dong đến muộn được vệ sĩ đẩy vào hành lang.

Gọi café, trong ghế lô chỉ có hai người, Tô Kì còn muốn khách sáo hai câu, Tống Dương đã nói thẳng: "Cậu có gì muốn nói thì nói thẳng là được rồi."

"Con gọi cậu một tiếng cậu, hôm nay cậu cũng không khách sáo với con nữa." Tô Kì bưng tách café uống một ngụm, lúc này mới nói tiếp: "Có thể con cũng biết sắp đến cậu muốn cạnh tranh một chức vị, nếu lên được, với Tống gia với Tô gia đều là chuyện cực kì tốt, con là thương nhân, từ xưa chính trị và thương gia không thể tách rời, hợp tác với người trong nhà so với người ngoài sẽ tốt hơn."

Tống Dương ung dung thản nhiên, Tô Kì nói lời này không biết có phải đã nghe được tiếng gió gì đó của hắn và Vinh gia, nhưng nghĩ lại liền phủ nhận, thời gian trước Vinh gia vừa mới làm Tống Thị tổn thất một phen, hắn và Vinh gia cũng chỉ liên hệ mới hai lần.

Người cậu này của hắn từ trước đến giờ đều làm việc đặc biệt cẩn thận, mặc dù đoạn thời gian mẹ hắn nắm Tống Thị trong tay, Tô Kì sắp xếp không ít người vào, vơ vét một chút lại một chút, nhưng trên mặt tuyệt đối không có quan hệ gì đến Tô Kì, mọi việc đều có thể tìm người chịu tội thay.

Lòng nghi ngờ nặng, còn đặc biệt cẩn thận là đặc điểm lớn nhất của Tô Kì.

"Cậu biết con không đồng lòng mẹ con, bởi vì quan hệ trước kia, nhưng khi đó con còn chưa trưởng thành, mẹ con là phụ nữ, công ty lớn như vậy ông ngoại con nếu không che chở nhiều một chút thì hôm nay có thể Tống Thị ngay cả tên cũng tra không ra, chúng ta đều là vì con, con là do mẹ con sinh ra, làm sao có thể không thương yêu con chứ?" Tô Kì nở nụ cười, "Về phần quan hệ của con và Quý Duyên Khanh, mẹ con là người theo chủ nghĩa truyền thống, tâm tình không tốt làm nhiều việc thì cũng là hành động bình thường của một người mẹ, nói đến cùng, chúng ta mới là người một nhà."

Một đoạn thoại này đem bút tích của việc Tô Kì vơ vét tiền ở Tống Thị nói thành bảo hộ Tống Thị, còn đem ông ngoại Tống Dương ra làm lá chắn.

Đáy mắt Tống Dương đều là ý cười lạnh lẽo, trên mặt thản nhiên: "Cậu nói nhiều như vậy rốt cuộc là có ý gì?"

Quán café này là sản nghiệp của Tô Kì, rất ít người ngoài tra ra được, thêm vài vòng quan hệ, bình thường Tô Kì có việc trọng đại gì cần phải thương thảo thì đều đến cửa tiệm này, nhưng mà ông cũng không thường xuyên đến nơi này, lo ngại bị người khác bắt được nhược điểm. Gian phòng này có trang bị phòng nghe lén, nhưng đối diện với Tống Dương, hơn nữa khi biết Quý Duyên Khanh là một cao thủ hacker, Tô Kì vẫn phòng bị theo bản năng.

"Không có ý gì, chỉ muốn trò chuyện với con, hai cậu cháu chúng ta, cháu quản lý tốt Tống Thị, cậu một lòng làm việc vì quốc gia." Tô Kì thấy ông đã nói đến mức này mà Tống Dương vẫn không tiếp lời, dừng một chút, gợi ra vài phần, "Có điều đằng sau cậu không đủ lực, cần con hỗ trợ một ít."

Tống Dương tựa lưng ra sau, tầm mắt dừng lại ở tách café đặt trên bàn, một ngụm hắn cũng không uống, đối phương thì ngược lại, từ lúc vào cửa đến bây giờ tầm mắt vẫn luôn tránh nhìn tách café ở trước mặt hắn, hơn nữa trong vài phút nói chuyện ngắn ngủi đã bưng lên uống vài lần rồi.

Mặc dù không hiểu nhiều về người như Tô Kì nhưng trong lòng Tống Dương vẫn cảm thấy quái dị, vậy nên chưa cầm lên uống lần nào.

"Người có tài thật sự sẽ luôn đứng đầu, cậu còn cần con hỗ trợ gì chứ?" Tống Dương cười cười, lời nói giống như mang dao, thẳng thắn nói: "Tiền của Tống gia đã giúp cậu nhiều lần rồi, về sau sẽ không giúp nữa, còn có từ xưa cũng có một câu như vầy, quan thương cấu kết, con không hy vọng dùng sản nghiệp ba con lưu lại để nuôi đám chuột tham nhũng, đương nhiên con hiển nhiên không phải nói cậu."

Nếu không thêm câu cuối cùng, sắc mặt Tô Kì cũng sẽ không biến đổi.

"Tống Dương, con không niệm tình thân." Thanh âm nói chuyện của Tô Kì lạnh đi, không giả vờ tình cậu cháu gì đó, "Làm người thì lưu một đường lui vẫn tốt hơn, Quý Duyên Khanh nếu biết con lừa cậu ta, cái gì mà tổng tài Tống Thị thâm tình hai bàn tay trắng vì yêu? Hay nên gọi chuẩn xác hơn là chủ tịch Tống Thị?"

Trong mắt Tống Dương ẩn giấu hung ác, lạnh lùng nói: "Ai cũng có nhược điểm, đã lâu chưa gặp em họ, hẹn hôm nào đó cùng nhau ra ngoài chơi một chút."

Ai dám động Quý Duyên Khanh, vậy thì đừng trách tâm hắn ngoan độc.

Tô Kì không ngờ Tống Dương có thể vì một người nam nhân mà nói ra những lời như vậy, hơn nữa nhìn qua không giống như nói ra để hù dọa người khác, trong lòng ông căng thẳng, nhưng nghĩ đến con trai đang du học ở nước ngoài nên sẽ không có chuyện gì, trên mặt lại làm bộ dáng bị dọa sợ, mày gấp gáp, có hơi tức giận, chậm rãi biến thành bất lực, thở dài, "Vốn nghĩ hai nhà sẽ càng ngày càng tốt, con không muốn cậu cũng không cưỡng cầu con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!