Giám đốc xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh đi tới phòng ăn, nếu Tống Dương ở đây sẽ nhận ra nơi này chính là phòng ăn riêng dự phòng của hắn ngày trước.
"Thưa ông Tô, người đã đi rồi ạ."
Tô Kỳ uống một hớp rượu, thờ ơ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Giám đốc không dám giấu giếm bèn kể lại đầu đuôi những chuyện vừa mới xảy ra, sau đó chờ Tô Kỳ lên tiếng.
"Dẫn theo một đứa trẻ?" Tô Kỳ đặt chén rượu xuống, nhìn giám đốc hỏi.
Giám đốc nhanh chóng hiểu được mà đáp: "Trước đó đã từng lên hot search, có bức ảnh là về một đứa trẻ, tuy khá mờ nhưng cũng có thể nhìn ra thằng bé rất giống cậu Tống trông cứ như hai cha con vậy."
Giám đốc vội vàng móc di động ra, tìm được ảnh chụp lập tức dùng hai tay đưa điện thoại qua.
Tô Kỳ không cầm lấy, đứa bé này ông biết bởi vì suốt ngày em gái ông đều nói về nó, chẳng qua ông cũng không để ý tới mấy tin tức của giới giải trí, cho nên cũng chỉ biết qua loa đối với tin tức hotsearch mấy ngày gần đây, nghe nói tên họ Quý kia có một đứa con hoang với cô gái nào đó.
Tầm mắt ông lơ đãng quét qua, đứa trẻ trong ảnh tuy mờ nhưng ngay lập tức khóa chặt sự chú ý của ông.
Giống quá.
Nếu nói đây là con của cái tên họ Quý kia thì Tô Kỳ không tin, rõ ràng là giống con riêng của cái thằng cháu ngoại trai vô lương tâm của ông mới đúng.
Tô Kỳ nhìn một lúc lâu, cố ép những nghi ngờ trong lòng xuống. Tô Kỳ là con độc đinh của Tô gia nên ông cụ Tô tìm mọi cách lót đường cho con trai, từ nhỏ đã giáo dục Tô Kỳ kỹ càng hơn những người khác, tới khi ông làm trong nhà nước thì phẩm chất này càng rõ rệt hơn, hiện tại chỉ cần thông qua một bức ảnh là đã nghĩ đến một loạt âm mưu.
Tuy ông kinh ngạc nhưng vẫn giữ bình tĩnh mà tính tiền ra về, không quay về nhà họ Tô nói chuyện với em gái mà trực tiếp ra lệnh cho cấp dưới điều tra về Quý Duyên Khanh, trọng điểm là đứa bé kia.
Tống Dương lúc này vẫn chưa biết chuyện Tô Ký chiếm gian phòng ăn của hắn, càng không biết có người đang điều tra Quý Duyên Khanh và Dương Bảo.
Bọn họ một nhà ba người đi tới nơi khác ăn cơm, không khí trong xe không quá thoải mái, trong lòng Tống Dương rất muốn nói cho Dương Bảo biết hắn là cha của nhóc, nhưng tiền đề là Quý Duyên Khanh có đồng ý tiếp nhận hắn hay không, nếu không hắn cũng sẽ không cưỡng ép người ta.
Từ lúc quyết định ở bên Quý Duyên Khanh, Tống Dương đã không còn nghĩ tới việc có con, bây giờ cho dù có rồi thì Quý Duyên Khanh vẫn là quan trọng nhất, cho nên với việc hắn lỡ miệng vừa rồi, tuy Dương Bảo có tò mò hỏi nhưng Quý Duyên Khanh lại đánh trống lảng sang chuyện khác, tuy rằng Tống Dương có hơi mất mát song cũng không để trong lòng.
Tống Dương không để trong lòng nhưng Quý Duyên Khanh vừa lên xe đã giữ im lặng, cứ ngồi một bên không biết đang suy nghĩ điều gì, Dương Bảo nhìn còn tưởng rằng do vừa nãy cậu nhóc làm sai nên cũng không dám thì thầm đùa giỡn ở cạnh Tống Dương.
Cứ vậy cho đến khi ăn xong, Tống Dương đưa hai ba con về nhà.
"Ngủ ngon." Tống Dương kéo tay Quý Duyên Khanh, hắn biết trên đường trở về Quý Duyên Khanh suy tư về chuyện gì, "Đừng nghĩ nhiều, việc Dương Bảo gọi anh là cha với anh mà nói không phải chuyện quan trọng nhất."
Tống Dương nhìn Quý Duyên Khanh, trong mắt tràn ngập ý cười dịu dàng.
"Em biết rồi." Quý Duyên Khanh nói xong cũng cười: "Ngủ ngon, trên đường về bảo tài xế chạy chậm một chút."
Tống Dương vốn là người bệnh, Quý Duyên Khanh không cần hắn đưa về, nhưng nói thế nào Tống Dương cũng không chịu, cuối cùng hai bên đành thỏa hiệp mỗi người lùi một bước để tài xế theo hai ba con tới cửa thang máy, Quý Duyên Khanh cũng yên tâm.
Tắm xong, Dương Bảo mặc một chiếc quần đùi in hình vịt con, phía trên không mặc áo, da của nhóc trắng hệt như Quý Duyên Khanh vậy, tóc thì lại giống Tống Dương, vừa đen vừa thô, rất dày lại cứng, sau khi tắm xong tóc ngắn trên đầu đều dựng ngược lên như gai vậy, nhóc con nằm nhoài trên giường, mông vểnh lên đọc sách, trong rất vui mắt.
Sách này là do Tống Dương mua, tranh minh họa Sơn Hải Kinh, Quý Duyên Khanh đứng ở bên giường nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy trang vẽ một con quái vật, bức tranh nhìn không ra hình dáng càng làm con quái vật trở nên vô cùng kỳ quái, Dương Bảo lại rất thích thú vung vẩy hai chân cười hì hì.
Quý Duyên Khanh vỗ nhẹ cổ thằng bé: "Lòng dạ hẹp hòi." Cậu điều chỉnh độ sáng của đèn đầu giường lên một chút, "Quay đầu qua đây."
Dương Bảo lười nhác không muốn đứng lên, cậu nhóc hệt như con rùa đen nhích từ từ qua, chờ nhóc nhích sang thì quần đùi cũng bị cọ tụt mất một nửa để lộ ra nửa bên mông.
"Con càng ngày càng lười, học ai vậy hử?"
Dương Bảo ngẩng đầu nhìn đến mặt ba, lập tức ngồi dậy lấy lòng kêu một tiếng ba ơi.
"Xem nốt năm phút nữa rồi ngủ." Tuy Quý Duyên Khanh không biết con trai đang nghĩ gì nhưng đọc sách buổi tối lâu quá cũng không tốt.
Dương Bảo nghiêm túc xem sách, Quý Duyên Khanh thì ở bên cạnh xem qua các trang web nghiên cứu điều tra, bây giờ công ty tách ra khỏi Tống thị đã phải bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng đáng kể, Phương Tư thở phì phì tính toán quyết tìm một đoạn đường tốt để mở công ty, Quý Duyên Khanh nói trước tiên không cần gấp, cứ xác định vị trí rồi tính tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!