Edit: Hà Quân | Beta: Thụy
-
"Trước tiên cứ sống chung thử xem."
Quý Duyên Khanh nói xong thì bỗng thấy hai mắt Tống Dương chẳng khác gì sói đói, cứ dõi theo cậu chằm chặp nên không khỏi ho khụ khụ bổ sung: "Thuận theo tự nhiên."
Tống Dương lưu luyến thu hồi ánh mắt, hắn biết ý Quý Duyên Khanh nói là không cần xác định quan hệ quá nhanh, đợi khi nào chuyển biến tốt mới tiến đến, "Anh hiểu ý của em."
Hiểu và làm là hai việc khác nhau, ít nhất theo cái nhìn của Tống Dương, đối với tính cách lãnh đạm như Quý Duyên Khanh thì nhất định không thể để Quý Duyên Khanh dẫn dắt tiết tấu, chứ không chỉ có thể ăn không ngồi chờ.
Hai người cách biệt năm năm, mặc dù trước kia có cơ sở tình cảm, nhưng theo tính cách của Quý Duyên Khanh đã trải qua muôn vàn chuyện thì bây giờ mở miệng nói muốn ở chung thử xem đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Tống Dương biết Quý Duyên Khanh lo lắng điều gì, tuy rằng có thể nói thẳng ra nhưng không có nghĩa là Quý Duyên Khanh sẽ buông khúc mắc trong lòng xuống.
Cậu sợ hắn thay lòng, sợ hắn vẫn xem cậu là quái vật.
Nghĩ đến đây mà Tống Dương đau lòng, hắn cực kỳ muốn cho tát cho mình hai cái.
Song trên mặt thì lại nở nụ cười: "Nói thế là từ giờ anh có thể công khai theo đuổi em rồi hử?" Tống Dương nhớ đến lời giới thiệu khi hai người gặp mặt lần đầu tiên nên giờ mở miệng nói lại một lần, chỉ là khi nói xong, hai người đều im lặng.
Nhớ lại như là những chuyện lúc trước, cũng đã lâu lắm rồi.
Hơn nữa cái tâm trạng lúc ấy cũng thay đổi, Tống Dương không còn là người mang tính cách thoải mái tự do kia, sự lạnh lùng toàn thân Quý Duyên Khanh cũng thu lại, bề ngoài hiện tại của cậu trông cũng coi như là ôn hòa, chỉ là trong xương càng kiên định càng lạnh lùng hơn.
Đều đã thay đổi. Quý Duyên Khanh nghĩ.
Tống Dương liếc mắt một cái như đã nhìn ra ý của Quý Duyên Khanh, hắn quay đầu nhìn về Dương Bảo đang chơi đùa vui vẻ với chú chó ngốc ở bên ngoài mà nói một cách sâu xa: "Sẽ trở nên càng tốt hơn nữa."
Khóe mắt Quý Duyên Khanh cong cong, ý cười tràn ra đáy mắt, càng làm cho khuôn mặt cậu đẹp hơn.
Tống Dương cảm thấy bản thân có thể vì khuôn mặt tươi cười này của Quý Duyên Khanh mà ăn thêm được hai chén cơm.
Ba ngày sau Simon trở về nước Mỹ, bóng dáng thấp thoáng chút cô đơn.
1
Nhưng trong lòng Quý Duyên Khanh không có một ý niệm dao động nào, cậu biết rõ mình không yêu Simon, cứ như bây giờ cũng tốt, cậu ở lại trong nước, có lẽ thời gian lâu dần Simon sẽ tìm được người càng thích hợp hơn cậu.
Ngoài sân bay, một chiếc xe thương mại màu đen không nổi bật đậu đó, xuyên qua cửa kính nhìn Quý Duyên Khanh đang vẫy tay gọi xe, lúc này Tống Dương mới bảo tài xế lái xe, "Không cần đến gần quá, trở về luôn đi."
Khi Quý Duyên Khanh về đến nhà thì đúng lúc nhà trẻ Dương Bảo tan.
"Ba ơi!" Dương Bảo lao đến ôm đùi Quý Duyên Khanh, Hoa Hoa đi theo phía sau, Lục Phong dẫn đầu, Quý Duyên Khanh nghĩ đến Hoa Đình, "Hôm nay Hoa Đình không đến sao?"
Sắc mặt Lục Phong có hơi không tốt, Quý Duyên Khanh biết có lẽ mình hỏi nhiều rồi, đang muốn mở miệng tính bỏ qua thì Lục Phong lên tiếng, "Gần đây sức khỏe em ấy không tốt lắm."
Hoa Hoa vừa nghe thấy thì trên mặt cũng có nhiều lo lắng.
Quý Duyên Khanh rất ngại ngùng, Lục Phong không có tâm trạng trò chuyện khách sao chi nữa, anh nói câu đi trước đây rồi dẫn theo Hoa Hoa bước vội vàng về nhà.
Dương Bảo ôm đùi Quý Duyên Khanh, có phần rầu rĩ nói, "Chú Hoa bị bệnh, Hoa Hoa dạo này cũng không vui nữa."
Quý Duyên Khanh xoa đầu con trai, "Bệnh của chú Hoa sẽ tốt lên thôi." Cậu nghĩ rồi nói: "Ngày mai ba hỏi thử ba của Hoa Hoa, nếu có thể được thì dẫn con đi thăm chú Hoa."
Lúc này Dương Bảo mới vui vẻ hơn chút xíu: "Hy vọng chú Hoa khỏi bệnh nhanh một tí."
Hai cha con về đến nhà, Quý Duyên Khanh vừa đi vào phòng tắm thì chuông cửa vang lên, Dương Bảo hô ngoài cửa, "Ba ơi, có khách đến!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!