Edit: Hà Quân | Beta: Thụy
-
"Cậu nói tôi không yêu cậu, có thể, nhưng nói đến việc kết hôn thì tôi cảm thấy khá thích hợp để có thể đi đến hết đời." Simon nhìn Quý Duyên Khanh, tổng kết vô cùng nghiêm túc, "Chúng ta ở bên nhau cho dù là công việc hay là sinh hoạt đều rất thoải mái ăn ý, không phải sao?"
Quý Duyên Khanh có hơi đau đầu và buồn cười.
"Đó là bởi vì chúng ta không yêu nhau, cho nên ở trước mặt anh tôi mới có thể giữ được lý trí và bình tĩnh như vậy, giả dụ như tôi trở nên vô cùng ích kỷ chỉ thích nổi giận, động một tí là không để ý người khác ——"
"Sao có thể chứ?" Simon lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Cậu không phải là người như thế, nếu cậu chỉ vì muốn tôi sợ mà rút lui nên mới nói như vậy thì tôi khuyên cậu không cần đâu."
Nhưng mà cậu ở trước mặt Tống Dương chính là như thế.
Cậu sẽ lo được lo mất, sẽ tự ti, sẽ nhạy cảm, cũng sẽ rất nhiệt tình tập trung vào một việc mà ở trong mắt Simon đó là việc nhỏ lãng phí thời gian.
"Nhìn xem! Simon, anh vẫn không hiểu tôi, chúng ta sẽ là người hợp tác ăn ý, anh cũng sẽ tìm được người anh thích, không cần lãng phí thời gian ở trên người tôi đâu."
Nhưng Simon cũng không phải người dễ thuyết phục, nếu không anh cũng sẽ không đề cập đến chuyện kết hôn những hai lần trong bốn năm sống chung với nhau, quan điểm của mỗi người cũng không giống nhau, Quý Duyên Khanh cảm thấy trong hôn nhân tình yêu rất quan trọng, nhưng đối với Simon mà nói hợp ý thoải mái mới là điều trọng yếu.
"Tôi vẫn không hiểu." Simon cau mày, "Trong miệng cậu tuy nói yêu, nhưng ngoại trừ những vết thương chồng chất bên ngoài thì không có gì khác, ngược lại chúng ta ở cùng một chỗ rất hợp ý rất vui vẻ, chưa bao giờ chịu qua thương tổn nào." Anh nhìn về phía Quý Duyên Khanh, "Cho nên cái gọi là yêu chính là cậu tình nguyện để cho mình bị thương sao?"
Đối mặt với sự diễn giải như vậy của Simon, thế mà Quý Duyên Khanh có hơi hoang mang trong nháy mắt.
Trong công việc cậu với Simon vô cùng hòa hợp, trong cuộc sống thường ngày cũng vô cùng ăn ý, lúc mang thai Dương Bảo hai người ở bên nhau nửa năm, Simon đã từng thấy qua dáng vẻ lớn bụng của cậu, trong mắt chưa bao giờ để lộ ra một tia khinh thường hay kỳ thịmà thay vào đó lại rất quan tâm chăm sóc cậu.
Về điểm này, Quý Duyên Khanh thật sự rất biết ơn Simon, cũng từng nghĩ đến trong thoáng chốc rằng nếu người mình yêu là Simon thì tốt rồi, ít nhất không cần đau khổ như vậy.
Nhưng cũng gần như trong nháy mắt, cậu đã tỉnh táo trở lại.
Simon nhìn thấy ngơ ngác trong mắt Quý Duyên Khanh, anh truy hỏi: "Hay là bây giờ cậu vẫn còn rất yêu Tống Dương kia?"
Qua một lúc lâu, Quý Duyên Khanh nói: "Tôi không biết."
Cậu thật sự không biết, quá khứ hỗn loạn cùng với hiện tại, cậu xoa nhẹ thái dương, không muốn nói đến đề tài này, Simon thấy thế thì gật đầu, "Cậu nghỉ ngơi có tốt, tôi thu xếp cho mình đã, nếu điều kiện thân thể cho phép thì có thể nhanh chóng trở về Mĩ không? Bên kia vô cùng cần cậu ——"
"Simon." Quý Duyên Khanh cắt ngang lời nói của Simon, nghiêm túc nói: "Có thể cho tôi nghĩ kĩ lại được không?"
"Được." Simon gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ thì thấy thời gian không còn sớm, "Tôi đi trước, hy vọng cậu đừng lãng phí nhiều thời gian để tự hỏi về những thứ vô dụng này, cậu như vậy không phải là Quý Duyên Khanh mà tôi quen biết."
Simon đi rồi, Quý Duyên Khanh ngồi ngẩn người ở sofa gần cửa sổ, Simon nói đúng, trước kia cậu rất quyết đoán, mặc kệ là quyết định nhờ sự trợ giúp của Tô Uyển Linh để buông bỏ tình cảm quyến luyến với Tống Dương, hay là lo lắng ngồi yên lặng cả đêm rồi quyết định sinh ra Dương bảo, hoặc là dùng tiền của Tô Uyển Linh mở ra công ty hoạt hình.
Cậu làm việc gì cùng đều rất quả quyết, thậm chí có hơi máu lạnh.
Từ đầu đến đuôi cậu đều biết mình là một kẻ ích kỉ. Nhưng từ lúc trở về nhìn thấy Tống Dương, vậy mà cậu lại dao động đến mức không giống mình nữa.
"Quái vật." Quý Duyên Khanh cúi đầu niệm một câu, như đang tự mỉa mai mình.
Bị nói như thế mà cậu vẫn còn rối rắm do dự, điều này đã rất không giống cậu rồi.Gần đây chuyện bên Trương gia liên tiếp không thuận lợi đều do Trương Triết liên lụy mà ra.
Đặc biệt là hai ngày này đã gần như đi gần đến ngõ cụt, ông cụ Trương bị bệnh, cha Trương suốt ngày vứt đi mặt mũi nhờ người hỗ trợ khắp nơi, vừa quay đầu lại là đến bệnh viện hung hăng đánh Trương Triết một trận, tựa như phát tiết toàn bộ sự tức giận ở bên ngoài của ông về lên người Trương Triết.
"Cái mặt này của tao đều bị mày làm cho mất hết rồi!"
Cha Trương ném dây nịt ngồi lên sofa bên cạnh, ông không chú ý đến, mấy ngày gần đây bởi vì Trương Triết không được dùng m. a túy mà gầy đến mức xương lộ rõ ra, trên mặt vặn vẹo dữ tợn, hai mắt đỏ lên, đáy mắt hóa xanh giống như muốn nuốt sống người vậy.
"Tống Dương." Trương Triết hung tợn nói.
Cha Trương châm điếu thuốc, "Tao biết sau lưng đều do thằng nhãi kia của Tống gia làm." Hung hăng rít hai hơi, cha Trương nói: "Miệng tên côn đồ mày tìm không nghiêm chỉnh, lòng tham không đáy, tao giúp mày giải quyết nên yên tâm sẽ không để mày ngồi tù."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!