Chương 30: (Vô Đề)

Edit: Hà Quân | Beta: Thụy

-

Giám đốc Dung Hối là cậu ba Vinh gia, trong ba anh em Vinh gia thì anh cả và anh hai theo chính trị quân sự, địa vị hiện giờ rất vững chắc.

Cha của Tô Uyển Linh và ông cụ Vinh gia có vài phần giao tình, năm đó anh trai Tô Uyển Linh muốn tiến một bước, đúng lúc đối thủ là anh hai Vinh gia nên Tô gia ở sau lưng hãm hại một phen, ngoài mặt lại đổ hết tội lên đầu người khác.

Âm mưu thâm độc của Tô gia thiếu chút nữa đã hủy mất tiền đồ của anh cả Vinh gia, sau đó vẫn do ông cụ Vinh gia vứt bỏ cả mặt mũi già nua của mình mới cứu về được, có điều vì vậy mà ông cụ nổi giận đùng đùng, không lâu sau thì mất.

Thù này đã kết xuống, có điều mấy năm nay Vinh gia vẫn không có chứng cứ gì, không phải chưa từng hoài nghi Tô gia, nhưng sau đó Tô gia có thể giúp gì thì giúp tựa như là nhớ đến tình nghĩa với ông cụ đã mất, Vinh gia từ từ cũng dẹp bỏ hoài nghi.

Lần này hai nhà hợp tác, Tô Uyển Linh dùng tình cảm mới định ra được.

Không ngờ đến buổi tối trước ngày ký hợp đồng, trong máy tính cậu ba Vinh gia nhận được một email liệt kê những bằng chứng của chuyện năm đó, vừa xem là đã hiểu rõ ràng đầu mũi giáo chỉ thẳng vào Tô gia.

Không tra được nơi gửi thư nhưng trong lòng Vinh gia đã tin rồi.

Hiện tại đừng nói hợp đồng bị hủy mà ngay cả hai nhà cũng chính thức kết thù.

Phiên đấu giá đất của ngày hôm sau, đối thủ của Tống gia ra giá cao hơn Tống gia một trăm vạn nên nắm được khối đất kia, giai đoạn trước bọn họ chuẩn bị rất nhiều việc, đối với giá sàn khắp nơi đều tìm hiểu không khác nhau là mấy, song lại không ngờ đến đối thủ nửa đường lại tăng giá.

Ba ngày ngắn ngủi, Tống Thị bị thiệt hại rất lớn, còn là thương vụ lớn.

Tô Uyển Linh tức đến muốn lên cơn đau tìm, bà luôn cảm thấy có gì đó bất thường, bên trong có người phá rối, vốn tưởng là Vinh gia, nhưng thời gian đấu giá đất quá gần nhau, cho dù là Vinh gia ra tay cũng không thể cài người vào nhanh đến vậy, trừ khi Tống Thị có nội gián mới có thể tiết lộ giá cho đối thủ.

Nghi thần nghi quỷ, Tô Uyển Linh hung hăng tra xét một phen nhưng đều sạch sẽ.

"Công ty thiệt hại hai hợp đồng, hình như con không để ý lắm thì phải?" Tô Uyển Linh chuyển tầm mắt đến trên người Tống Dương sau bàn làm việc, trong mắt mang theo ngờ vực.

Tống Dương comg môi cười châm chọc, nhưng không hề giải thích.

Tô Uyển Linh thấy bộ dạng này của Tống Dương mà tức muốn chết, "Con chỉ vì một thằng đàn ông mà quyết đối nghịch với mẹ, lúc trước ba con mất chính miệng con đã đồng ý sẽ quản lý Tống Thị thật tốt cơ mà."

"Cho nên tôi mới nghe theo mẹ sắp xếp, chọn chuyên ngành mà tôi không thích." Tống Dương nhắc đến chuyện này thì vô cùng lạnh nhạt, ngước mắt lên đầy mỉa mai, "Kết quả đến bây giờ ngay cả một người tôi thích cũng không bảo vệ được."

"Ở bên đàn ông có thể kết hôn sinh con sao?" Tô Uyển Linh thấy tính tình con trai trầm ổn hơn năm năm trước mà sinh ra sợ hãi, giọng điệu bà chậm lại, "Nếu con muốn chơi đùa thì có thể, nhưng nếu công khai sẽ bị mọi người nhạo báng, không thấy Hoa gia và Lục gia bây giờ vẫn còn đang bị người ta lên án, còn bịa đặt tin đồn sau lưng ư?!"

Tống Dương hoàn toàn không muốn trao đổi với Tô Uyển Linh, lãng phí nước bọt.

Hắn nhìn chằm chằm cửa lớn, "Mẹ ra ngoài đi, tôi phải làm việc."

Tô Uyển Linh giận muốn nổ phổi, bà muốn phát giận nhưng Tống Dương của hiện tại không thể so sánh với đứa học sinh năm năm trước, hơn nữa trong lòng bà còn canh cánh chuyện hai vụ thiệt hại kia, nhất định phải tìm cho ra kẻ đầu sỏ, bà mang vẻ mặt lạnh nhạt ra khỏi công ty, đi thẳng đến Tô gia.

Buổi chiều Tống Dương quay về bệnh viện, vết thương của hắn đã ổn định dần, có thể xuất viện, nhưng vì muốn ở cùng Quý Duyên Khanh nhiều một chút nên vẫn không chịu làm thủ tục xuất viện, hai ngày này hắn chạy đôn chạy đáo giữa công ty và bệnh viện, không biết còn tưởng hắn chuyển luôn nhà đến bệnh viện.

Vào bệnh viện, trước tiên hắn đi qua chỗ của Quý Duyên Khanh, vào phòng bệnh thì thấy trống không, trông như chưa từng có người ở, cả tiếng cười khúc khích của Dương Bảo cũng không có.

"Đi hỏi xem người ở đâu?"

Từ sau tai nạn xe, Tống Dương đã bảo vệ sĩ trở về không theo dõi Quý Duyên Khanh nữa, để hai bên tin tưởng lẫn nhau, hắn muốn bắt đầu lại một lần nữa chứ không phải là đến báo thù bao dưỡng gì đó.

Trợ lý Hứa đi một lúc rồi về, nói đã xuất viện.

Tống Dương suy tư trong chốc lát rồi gọi điện thoại sang, là Dương Bảo nhận.

"Dương Bảo, con về nhà rồi à?" Tống Dương chưa phát giác giọng điệu của mình đã trở nên ôn hòa.

Trợ lý Hứa ở bên cạnh chua xót đến ê răng, giám đốc đổi mặt vẫn rất là nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!