Edit: Hà Quân | Beta: Thuỵ
-
"Tình trạng của cậu ấy rất nguy hiểm, chủ yếu là vì cậu ấy không muốn tỉnh lại, còn có đứa nhỏ trong bụng kia..."
Trong mắt Tống Dương ngập tràn thống khổ, thanh âm khàn khàn, "Tôi chỉ cần em ấy ổn."
Lục Phong nghe hiểu ý của Tống Dương, chỉ cần Quý Duyên Khanh ổn thì đứa nhỏ gì đó không quan trọng, yêu một người đến tận xương tủy thì trong mắt chỉ có thể chứa duy nhất một mình người đó. Lục Phong hiểu rõ nỗi đau này, lúc trước Hoa Đình quyết tâm sinh Hoa Hoa anh đã không đồng ý, nhưng anh không muốn thấy Hoa Đình đau buồn.
"Hiện tại với tình trạng này của cậu ấy thì có lẽ có đứa nhỏ vướng bận sẽ tốt hơn." Lục Phong lại thở dài, "Vả lại đàn ông sinh con rất hiếm thấy, tuy chưa hề có tiền lệ sảy thai trước đó song vẫn rất có khả năng Quý Duyên Khanh sẽ xảy ra chuyện."
Tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, đây cũng là lý do mà hồi đó Lục Phong cố hết sức mời bác sĩ phụ khoa của bệnh viện bọn họ đến đây ổn định trước. Năm đó Hoa Đình mang thai, tình trạng sức khoẻ cũng y như vậy, Lục Phong không thể phá thai, nhưng mà ngược lại bởi vì có Hoa Hoa mà thể trạng của Hoa Đình mới khôi phục trở lại.
Hai mắt Tống Dương không dời khỏi mặt Quý Duyên Khanh, tay hắn run rẩy xoa gương mặt không còn chút máu của Quý Duyên Khanh, "Bất kể ra sao thì tôi chỉ cần em ấy còn sống thôi."
"Bây giờ cậu ấy không muốn tỉnh lại, nên tốt nhất là cậu nên tìm nhiều người khiến cậu ấy vướng bận đến trò chuyện, nếu thời gian lâu dài vẫn ở trạng thái này thì tôi không dám cam đoan đâu."
Lục Phong nói xong thì nhìn vào mắt Tống Dương, nhìn cái chân đang băng bó kia lại thấp thoáng vết máu máu, nhưng dường như hắn không hề cảm thấy đâu mà cứ giãy dụa muốn ngồi ở cạnh giường bệnh, muốn tự tay chăm sóc Quý Duyên Khanh mà anh không khỏi nhíu mày: "Nếu cậu không muốn Quý Duyên Khanh tỉnh lại nhìn thấy cậu là biến thành người què thì không nên hành hạ mình nữa."
Tống Dương tiếp tục lau mồ hôi cho Quý Duyên Khanh, vốn không quan tâm mình có thể bị què hay không.
"Dẫu gì thì cậu cũng không muốn Quý Duyên Khanh lớn bụng mà còn phải dìu cậu đi đó chứ?" Lục Phong lạnh lùng hỏi.
Tay Tống Dương cứng đờ, tay nắm chặt khăn mặt quay đầu lạnh lùng nhìn thẳng vào Lục Phong:
"Em ấy nhất định sẽ không sao hết."
Lục Phong lại nhìn ra sau sự ương bướng của Lục Phong là sợ hãi, ai có thể tưởng tượng được giám đốc Tống Thị oai phong máu lạnh vô tình trên thương trường, sẽ có một ngày tìm kiếm sự an tâm từ anh chứ. Nhưng Lục Phong là một bác sĩ, anh không có cách nào cho ra một đáp án khẳng định được, thế nên chỉ có thể lấy danh bạn bè mà an ủi: "Dương Bảo đáng yêu như vậy, hẳn là Quý Duyên Khanh không nỡ buông tay đâu."
Ánh mắt Tống Dương ảm đạm đi vài phần, người Quý Duyên Khanh coi trọng chưa bao giờ là hắn, chẳng qua trong giây phút giữa sống và chết kia hắn đã hiểu rõ rồt, đời này hắn không bao giờ ép buộc Quý Duyên Khanh làm điều gì nữa.
"Dương Bảo thế nào rồi?"
"Giờ cậu mới nhớ mình còn một đứa con trai à?" Lục Phong đâm chọt một câu, thật sự là sau khi Tống Dương tỉnh lại toàn bộ tâm tư đều cả trên người Quý Duyên Khanh, Dương Bảo thì hình như không ai quan tâm, có điều nhìn sắc mặt lạnh băng của Tống Dương, Lục Phong biết bản thân nói vô ích, trong lòng Quý Duyên Khanh ai quan trọng nhất anh không biết, nhưng trong lòng Tống Dương ai cũng không qua được Quý Duyên Khanh, bao gồm cả con của chính hắn.
Lục Phong không khuyên thêm gì nữa, Quý Duyên Khanh quan trọng với Tống Dương như vậy, vì để Quý Duyên Khanh sớm tỉnh dậy thì cũng sẽ để tâm chăm sóc Dương Bảo tốt hơn thôi.
Lúc chiều tối Triệu Hiểu Hiểu cầm theo hộp giữ nhiệt đến, anh vừa đẩy cửa vào thì thấy Dương Bảo đang ngồi bên cạnh Quý Duyên Khanh, cánh tay đầy thịt kéo Quý Duyên Khanh như đang bảo hộ địa bàn, cơ thể nhỏ mũm mĩm che trước mặt Tống Dương, tầm mắt của Tống Dương xuyên qua Dương Bảo dừng lại trên giường bệnh.
"... Anh biết em hận anh, chỉ cần em tỉnh lại, em muốn tra tấn anh thế nào cũng được."
Dương Bảo nhìn Tống Dương, phụng phịu trừng mắt với Tống Dương, "Ông chú xấu xa!"
"Dương Bảo bị gãy xương sườn, vừa nói là thấy đau, em tỉnh dậy khuyên con để thằng bé ngoan ngoãn lại đi, còn có đứa nhỏ trong bụng, nó cũng không muốn ngủ tiếp nữa..." Trong mắt Tống Dương tràn đầy đau đớn khôn cùng, "Khanh Khanh, em tỉnh dậy đi được không."
Triệu Hiểu Hiểu thấy thế thì khóe mắt cũng đỏ lên, anh tiến lên hai bước ôm Dương Bảo sang giường nhỏ bên cạnh, thấy Dương Bảo giãy dụa bèn dỗ dành: "Dương Bảo ăn cơm trước nhé, ăn no rồi lại trông ba con, không ba con sẽ lo lắng cho con lắm đó."
Dương Bảo cố gắng nhịn không rơi nước mắt, bé con nhìn về phía Triệu Hiểu Hiểu, "Chú với ông chú xấu xa kia đều xấu xa giống y như nhau!"
"Dương Bảo ngoan, ngày mai ba con tỉnh dậy thấy Dương Bảo không ăn cơm thì sẽ đau lòng lắm." Triệu Hiểu Hiểu dỗ Dương Bảo hai câu, sau đó múc cháo cho nhóc con, bảo mẫu được Tô Uyển Linh thuê bị Tống Dương đuổi về, Triệu Hiểu Hiểu quay đầu thấy Tống Dương vẫn mãi nhìn Quý Duyên Khanh mà không khỏi thở dài, "Tối tôi để dì nhà tôi đến đây, chăm cho cậu cũng chăm sóc Quý Duyên Khanh luôn, ăn cơm trước đi đã..."
Thấy Tống Dương vẫn một cứng đầu cứng cổ với người ngoài, chỉ chuyên chú nhìn mỗi Quý Duyên Khanh thì Triệu Hiểu Hiểu cũng tức giận, anh cố nhét vào tay Tống Dương, "Cậu không ăn thì sẽ chết đó, đợi Quý Duyên Khanh tỉnh dậy cũng được dịp hết giận, khỏi phải phí tâm trả thù cậu chi nữa!"
Tống Dương không nói gì, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc qua mà vẫn cứ nhìn chằm chằm Quý Duyên Khanh, Triệu Hiểu Hiểu tức giận trong im lặng một lát, qua một lúc mới nói: "Bên cảnh sát báo tin đến nói phanh xe của cậu bị phá hư, hiện tại đang lập án mưu sát để điều tra."
Nghe được hai chữ phanh xe, ánh mắt Tống Dương tràn ngập sát khí lạnh lẽo, rốt cuộc cũng chịu dời tầm mắt qua nhìn Triệu Hiểu Hiểu, khàn khàn nói: "Cảm ơn cậu."
Mọi sự tức giận của Triệu Hiểu Hiểu đều mất, anh an ủi hai câu xong thì ra về, anh còn phải đi trực ban nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!