Edit: Hà Quân | Beta: Thuỵ
-
"Cho nên vì thế mà năm năm nay em không thèm quay về?" Tống Dương không ngăn nổi sự mỉa mai tràn ra khỏi khoé mắt, "Dù em có nói lời hoa mỹ đến đâu đi nữa thì tôi cũng không tin."
Năm năm lăn lộn trong thương trường, cách thức suy nghĩ của Tống Dương đã thay đổi từ lâu, khi Quý Duyên Khanh nói những lời này thì ý nghĩ đầu tiên nhất của hắn là đang móc xỉa, Quý Duyên Khanh chuyển chuyên ngành vì hắn, có lẽ đúng vậy đi, nhưng hắn càng cảm thấy ấy là do Quý Duyên Khanh đã tiêu sạch tiền của mẹ hắn nên bị đâm tay, cái lòng tự tôn và dè dặt chẳng đáng bao đồng này của Quý Duyên Khanh hắn còn không hiểu chắc.
Nếu thật sự yêu hắn thì vì sao suốt năm năm biền biệt lại không quay về lần nào? Nếu không phải có lần gặp này thì liệu có phải Quý Duyên Khanh sẽ ở Mỹ kết hôn rồi sinh con luôn không?
Giờ đây nhắc lại những chuyện trong quá khứ, Tống Dương chỉ cảm thấy toàn là dối trá, nhưng khi nhìn thấy bàn tay cầm thìa đang run rẩy của Quý Duyên Khanh hắn lại chỉ cảm thấy cõi lòng đau đớn, kể cả Quý Duyên Khanh có như vậy thì hắn vẫn yêu, yêu đến tận xương cốt.
Thế nhưng hắn vẫn không khống chế được mình mà thốt ra lời thương tổn Quý Duyên Khanh, để rồi trông thấy Quý Duyên Khanh đau khổ thì lại đau lòng không thôi, cứ vờn qua vờn lại như thế làm Tống Dương sắp điên đến nơi rồi.
"Em đừng có nhắc mãi đến chuyện trước kia nữa." Tống Dương chầm chậm nói, kế đó thuận tay múc cho Quý Duyên Khanh chén canh gà rồi thản nhiên nói tiếp: "Mấy lời trong quá khứ giờ em nói gì tôi cũng không tin, chẳng qua là những chuyện tầm phào không đâu thôi."
Đoạn hắn đặt canh gà đặt trước mặt Quý Duyên Khanh: "Năm năm qua tôi học được rất nhiều điều, thay vì móc tim móc phổi cho em như năm năm trước thì không bằng chúng ta đều lùi một bước, tôi không để ý đến chuyện trong trước kia về con của em, em cũng không cần giải thích với tôi, tôi không muốn nghe, cứ theo lời tôi nói, chúng ta thành lập quan hệ yêu đương hòa bình."
"Anh có ý gì?"
Tống Dương làm ra vẻ như đang giải quyết việc công: "Em muốn gì tôi sẽ cho em cái đó, tôi chỉ cần em nghe lời ở bên cạnh tôi thôi, nếu có một ngày tôi không thích em nữa thì cứ chia tay trong êm đẹp là được."
Chẳng qua ngày này vốn sẽ không bao giờ đến.
Quý Duyên Khanh nghe được lời giải thích này thì chợt biến sắc.
"Ý anh là muốn bao nuôi tôi?"
"Nếu em đồng ý thì cũng có thể cho là như vậy." Cả người Tống Dương ngả ra sau, vẫn dùng giọng điệu hờ hững nói tiếp: "Có đôi khi quan hệ hợp đồng tiền tài còn kiên cố hơn nhiều thứ khác, em thấy có đúng không?"
Quý Duyên Khanh biết Tống Dương đang xỉa xói việc cậu bỏ đi vì tiền năm năm trước.
Nếu ngày vừa trở về Tống Dương đưa ra yêu cầu như vậy thì Quý Duyên Khanh chắc chắn sẽ không đồng ý, những giờ đây thế mà cậu lại đang do dự. Mà sự do dự đó bị Tống Dương nhận ra được, từ lúc hắn ngồi vào bàn này thì từng cử chỉ của Quý Duyên Khanh đều bị hắn thu vào đáy mắt chẳng khác gì trên bàn đàm phán, Tống Dương hoàn toàn nắm chắc tiết tấu, hắn thích trạng thái khống chế cục diện như vậy, ít nhất làm cho hắn an tâm hơn cả.
"Em đừng vội từ chối." Khóe miệng Tống Dương cong thành một nụ cười, không mang theo châm chọc mà thậm chí có vài phần cưng chiều, tựa như đang quay lại trạng thái khi hai người đang yêu đương cuồng nhiệt, "Người em gầy đến thế này, nhân lúc canh gà còn nóng mau uống đi."
Đối mặt với Tống Dương như vậy, thế mà giờ phút này Quý Duyên Khanh có hơi hoảng hốt, hoàn toàn không thể kháng cự được sự dịu dàng như thế.
Cậu cúi đầu từ từ húp canh gà.
"Nhóc béo Dương Bảo kia chắc là sắp tan học nhỉ? Đợi lát nữa tôi đi đón, em ở trong nhà nghỉ ngơi đi."
Giọng điệu Tống Dương thoải mái thân thiết, khi nhắc đến Dương Bảo nghe như đang nói đến đứa con nhà mình vậy.
Quý Duyên Khanh đưa mắt nhìn đồng hồ, nhà trẻ sắp tan học, cậu đang muốn lên tiếng thì dạ dày lại trào lên, cổ họng nhợn muốn nôn làm cậu vội vàng che miệng chạy về phía toilet.
Sắc mặt dịu dàng và nụ cười thân thiết của Tống Dương lập tức thay đổi, hắn đi theo sát phía sau, nhìn thấy Quý Duyên Khanh nằm trên bồn cầu nôn hết tất cả thức ăn vừa mới ăn.
1
"Đi bệnh viện với tôi."
Quý Duyên Khanh không nói nên lời, cậu lại oẹ thêm vài cái, Tống Dương đưa nước ấm tới rồi vuốt vuốt lưng cho Quý Duyên Khanh.
"Không sao cả." Quý Duyên Khanh uống nước ấm đè xuống cơn buồn nôn vừa rồi, "Có lẽ là bị cảm nắng, nghỉ một chút là được, hơn nữa Dương Bảo cũng sắp tan học rồi."
Mặt Tống Dương không hiện rõ vẻ khó chịu, nhưng hắn nhịn xuống không nói thêm gì.
Thay vào đó hắn dỗ dành Quý Duyên Khanh ở nhà nghỉ ngơi, còn mình thì đi xuống lầu đón Dương Bảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!