Chương 22: (Vô Đề)

Edit: Hà Quân | Beta: Gà

-

Tống Dương rời đi.

Hạ Bang Viện vẫn còn đứng một bên khóc sướt mướt. Tô Uyển Linh đăm chiêu nhìn Hạ Bang Viện. Giáo dưỡng của Tống Dương sẽ không cho phép hắn làm ra chuyện như thế này, trừ khi là động đến yếu điểm của Tống Dương.

Yếu điểm của Tống Dương chỉ có Quý Duyên Khanh.

"Mặc quần áo vào đi, dì có chuyện muốn hỏi con."

Cha mẹ Hạ ngồi bên cạnh dỗ con gái, tức thế nào cũng phải cố hít thở mà thoa thuốc. Nhưng khi nhìn đến dáng vẻ của Tô Uyển Linh hai người đành phải nuốt lại lời định nói ra miệng. Nét mặt Tô Uyển Linh ôn hòa dịu dàng, nói chuyện cũng không lớn tiếng, nhưng lại khiến người ta phải nể sợ.

Hạ Bang Viện cũng vậy, trước kia cô ả dám hô to gọi nhỏ trước mặt Tống Dương là vì nghĩ rằng Tống Dương sẽ không nỡ đụng tay đụng chân với con gái, nhưng đến hôm nay thì cô biết sợ rồi. Vả lại, nghĩ đến Tô Uyển Linh là chỗ dựa duy nhất để cô bước chân vào nhà họ Tống, cô càng không dám nổi đóa lên, ngoan ngoãn đi theo Tô Uyển Linh vào phòng.

"Con đã làm gì?"

Hạ Bang Viện tủi thân khịt mũi, trong mắt Tô Uyển Linh lộ ra ý chán chường nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như trước, "Tống Dương không có ở đây. Con không cần phải giả đò oan ức với dì. Nói thật đi."

Hạ Bang Viện đang thút thít chợt sượng lại, cũng không khóc nữa. Cô nói hết sự tình từ đầu đến cuối, nhưng trong câu chuyện vẫn có vài chỗ thêm thắt cắt xén.

"… Chỉ là con giương mắt nhìn không nổi nên mới cho cậu ta một bài học." Hạ Bang Viện ấm ức lí nhí..

Trước kia Tô Uyển Linh chỉ cảm thấy Hạ Bang Viện không được thông minh cho lắm. Nhưng đến bây giờ bà lại cảm thấy mình đã nhìn nhầm. Người này không chỉ ít chất xám, mà mưu toan lại còn thâm độc thấp kém.

"Tống Dương không lên tiếng chuyện dì tung tin con là vợ sắp cưới của nó chẳng qua là vì nó nể tình con chăm sóc khi nó bị tai nạn xe thôi. Ngoan ngoãn tỏ ra dịu dàng nhân hậu thì con không chịu, cứ khăng khăng phải làm kẻ xấu cơ. Bao nhiêu tình nghĩa ngày trước có được nhờ giả vờ ngoan ngoãn khéo léo giờ cạn tàu ráo máng cả rồi. Con tự lo lấy thân mình đi."

Năm đó Tống Dương bị tai nạn xe cũng bởi Tô Uyển Linh ép Quý Duyên Khanh rời đi. Tống Dương không quan tâm đến Tô Uyển Linh nữa, vì thế mà bà đã mượn tay Hạ Bang Viện hòng kéo chuộc tâm trí của Tống Dương về. Bà dạy Hạ Bang Viện tỏ ra ngoan ngoãn khéo léo, ngay lúc Tống Dương hoạn nạn săn sóc hết lòng, không ác khấu khi nhắc về Quý Duyên Khanh.

Sau đó Tô Uyển Linh cố tình tung tin về thân phận vợ chưa cưới của Hạ Bang Viện, quả nhiên Tống Dương lặng im không phản bác ngay bấy giờ.

Tô Uyển Linh hiểu rõ tính tình con trai mình, biết tình biết nghĩa, cũng ngại phiền toái. Hắn sẽ không vì mấy chuyện vặt vãnh này mà phải lên tiếng thanh minh. Hơn nữa Hạ Bang Viện lại giúp đỡ hắn vào lúc khó khăn nhất. Chỉ cần Quý Duyên Khanh không xuất hiện, Hạ Bang Viện cứ đà ấy khéo thật sự có thể sưởi ấm lại trái tim Tống Dương.

Nhưng hôm nay lại thất bại trong gang tấc.

Hôm nay Tống Dương có thể làm ra thế này thì tuyệt nhiên không còn nổi một chút tình nghĩa gì với Hạ Bang Viện.

Chắc chắn Tô Uyển Linh sẽ không đối chọi với Tống Dương vì Hạ Bang Viện. Trong giới thượng lưu Bắc Kinh có rất nhiều con gái nhà gia giáo, không cứ gì phải là Hạ Bang Viện. Lúc trước bà cảm thấy Hạ Bang Viện không đến nỗi nào cũng chỉ vì cô ta bắt kịp thời cơ, vừa khéo ép được Quý Duyên Khanh rời đi.

Hạ Bang Viện vừa nghe Tô Uyển Linh bảo cô ta tự lo lấy thân thì cuống lên, vội vàng túm cánh tay Tô Uyển Linh, "Dì ơi. Dì phải giúp con. Con sẽ nghe lời mà. Con không thể sống thiếu Tống Dương được. Con là vợ chưa cưới của Tống Dương mà!"

Ánh mắt Tô Uyển Linh quét qua bàn tay đang nắm cánh tay bà của Hạ Bang Viện. Hạ Bang Viện bị dọa sợ, buông ra theo bản năng.

"Bang Viện à, dì không nhớ là con và Tống Dương từng tổ chức lễ đính hôn đấy."

Giọng nói của Tô Uyển Linh vẫn ôn hòa điềm đạm, nhưng sắc mặt Hạ Bang Viện đã trắng bệch. Phải. Vốn dĩ không bao giờ có chuyện Tống Dương sẽ làm lễ đính hôn gì với cô. Cái mác vợ chưa cưới này của cô cũng chỉ có Tô Uyển Linh thừa nhận. Lúc nói ra cái danh phận này trước mặt Quý Duyên Khanh, Tống Dương không phản bác. Cô ả đã tưởng qua bằng ấy năm Tống Dương đã sớm quên Quý Duyên Khanh rồi, dù có ghi lòng thì cũng chỉ còn thù hận.

Cô đã nghĩ mình nhất định sẽ là thiếu phu nhân nhà họ Tống…

Hạ Bang Viện suy nghĩ vô số thứ, cuối cùng cũng chỉ là suy diễn. Không còn được Tô Uyển Linh công nhận, cô ả không còn là gì cả.

Tô Uyển Linh cười dịu dàng, ôm mặt Hạ Bang Viện, "Con là một cô bé tốt. Nhưng mà Tống Dương không thích, dì cũng không biết phải thê nào. Sau đây rồi, con gắng hẹn hò rồi kết hôn nhé. Dì vẫn rất thích con."

Chỉ cần không níu kéo rồi làm ra chuyện ngu ngốc gì, dì vẫn sẽ rất thích con.

Hạ Bang Viện hiểu ngụ ý của Tô Uyển Linh thì sững sờ. Cô còn đang muốn hỏi gì đó thì Tô Uyển Linh đã rời đi rồi.

Ra cửa, Tô Uyển Linh vứt khăn tay đã lau tay đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!