Edit: Hà Quân | Beta: Thuỵ
-
"Sếp à, tôi thấy Dương Bảo có nét giống với cậu đó..."
Quý Duyên Khanh nghe thấy vậy thì tay ôm Dương Bảo khẽ run nhẹ nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt luôn là điệu bộ ôn hòa lạnh nhạt, "Tổng giám đốc Chu cứ nói đùa."
Tống Dương không cảm thấy mình và nhóc con mũm mĩm này giống nhau chỗ nào, hắn ngước đôi mắt hình viên đạn nhìn về phía Chu Hoa Vũ.
Cho mày nói nhiều. Trong lòng Chu Hoa Vũ tự xỉ vả mình, giả bộ vừa rồi y không nói gì cả.
"Ba ơi, con và chú cao lớn này rất giống nhau sao ạ?"
Nếu là trước kia thì với mười vạn câu hỏi vì sao của Dương Bảo thì Quý Duyên Khanh nhất định sẽ kiên nhẫn trả lời nghiêm túc, chưa bao giờ có lệ với nhóc con. Nhưng chuyện hôm nay làm cậu chột dạ, không cần nhìn Tống Dương cũng biết câu trả lời.
"Dương Bảo cảm thấy giống không?" Quý Duyên Khanh nhẹ giọng hỏi lại.
Dương Bảo hơi hơi nghiêng đầu tới gần Tống Dương, đôi mắt to tròn nom vô cùng thông minh, trong mắt toát lên vẻ tò mò, nhưng dù sao tuổi nhóc con cũng còn nhỏ, nhìn không ra là giống nhau chỗ nào, vì thế hơi thất vọng rúc về trong ngực Quý Duyên Khanh.
Quý Duyên Khanh nhìn thấy hết vẻ mặt của Dương Bảo, tâm tình phức tạp, chẳng lẽ đây là tình cha con ư? Tay cậu xoa xoa đầu Dương Bảo, cố gắng dịu dàng dỗ nhóc con, Tống Dương càng nhìn càng chán ghét nhãi con mập mạp chiếm được sự dịu dàng của Quý Duyên Khanh này.
Trước kia hai người ở bên nhau, mặc kệ hắn làm nũng, đùa giỡn, làm bộ đáng yêu thế nào Quý Duyên Khanh đều luôn tỏ ra hời hợt, dễ gì mà thấy được từng nét dịu dàng như hôm nay? Trong lòng Tống Dương không thể khống chế mà dâng lên nước mắt chua xót nhưng cố hết sức đè nén xuống.
Hôm nay Quý Duyên Khanh có con nhỏ, có gia đình còn đang nở nụ cười hiền hoà, chỉ có một mình hắn vẫn còn mắc kẹt trong quá khứ không có cách nào thoát ra.
Tống Dương cảm thấy dáng vẻ ôn hoà của Quý Duyên Khanh làm mắt hắn đau đau, sau đó như nghĩ đến điều gì đó mà khoé môi cong thành nụ cười lạnh, nếu lần này em đã trở về thì đừng có mơ mà giống như 5 năm trước, nói đi là đi.
Chu Hoa Vũ vừa lúc thoáng nhìn qua nụ cười âm u của ông chủ, sống lưng nhất thời lạnh toát, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì ông chủ đã quay đầu bước đi. Chu Hoa Vũ nghĩ không ra manh mối, cảm thấy hôm nay ông chủ có chút dấu hiệu của bệnh thần kinh. Y bèn ngượng ngùng nhìn Quý Duyên Khanh gật đầu cười cười ra hiệu rồi vội vàng chạy đuổi theo sau ông chủ.
"Dự án hợp tác hủy bỏ." Giọng điệu Tống Dương rành mạch chắc nịch.
"Nhưng mà sếp, đây là dự án rất lớn." Chu Hoa Vũ không vui, cân nhắc thuyết phục nói: "Đội ngũ của tôi vì nó mà đã chuẩn bị hết nửa năm đó, lúc trước đã nói tôi có tất cả quyền quyết định ở Diệu Tinh."
Chu Hoa Vũ tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, hơn Tống Dương bốn khóa, sau lại ra nước ngoài học MBA*, về Bắc Kinh thì trực tiếp đầu quân vào Tống thị, năng lực làm việc xuất chúng. Tống thị mở công ty giải trí, thẳng tay cử Chu Hoa Vũ đến, nói rõ tập đoàn Tống thị không thể can thiệp vào công việc và quyết định hằng ngày của Diệu Tinh.
(*MBA: Thạc sĩ quản trị kinh doanh)
Dù cho trong việc tư Chu Hoa Vũ có dễ tính đến đâu đi chăng nữa, nhưng trên công việc, nhất là với cương vị là tổng giám đốc của một công ty thì một hợp đồng dự án trọng đại không thể bởi vì ân oán cá nhân của Tống Dương mà hủy bỏ được.
"Sếp, cậu là một thương nhân đó." Cho nên đừng vì mấy chuyện cỏn con mà làm ra hành động ngu ngốc như vậy.
Tống Dương nghe ra được ý trong lời nói của Chu Hoa Vũ, sắc mặc lạnh lùng cứng rắn cũng dịu đi một phần.
"Tất cả kế hoạch hợp tác dự án lần này đều giao cho tôi, tôi nghĩ trước hết nên làm với với cậu Quý một phen." Tống Dương ngước mắt nhìn mưa ngoài cửa sổ sát đất càng lúc càng lớn, nghiêng người lơ đãng hỏi: "Có sắp xếp tài xế cho cậu Quý không?"
Trong lòng Chu Hoa Vũ càng xác định Tống Dương và Quý Duyên Khanh có mối quan hệ gì đó, hơn nữa còn là quan hệ không bình thường.
"Sắp xếp rồi, ở khách sạn Xuân Hi gần công ty."
"Chuyển đến Hilton." Mặt Tống Dương không đổi sắc nhìn chằm chằm mưa ngoài cửa sổ nói.
Xuân Hi là khách sạn 4 sao gần công ty, bàn chuyện hợp tác cũng thuận tiện. Mà Tống Dương cực kì xoi mói nên phải ở tại Hilton xa hơn một chút. Chu Hoa Vũ nhất thời đau đầu, hắn là một tổng giám đốc, còn muốn quan tâm việc của thư ký làm gì vậy trời?!
Nhưng mà y vẫn phải gật đầu rồi lệnh cho Lâm Đạt sắp xếp.
Chu Hoa Vũ là gay cảm giác lại nhạy cảm, Chu Hoa Vũ nhìn ra được hôm nay Tống Dương vô cùng khác thường, cuối cùng y đành phải thêm câu sắp xếp cho Quý Duyên Khanh ở sát cạnh phòng Tống Dương không thể hiểu được ở cuối cuộc gọi.
Nhìn chằm chằm ông chủ mặt lạnh xem tài liệu kế hoạch, Chu Hoa Vũ đau đầu, vốn dĩ sự việc được giải quyết trong vòng một tuần, hiện tại xem ra ngày ông chủ quay trở về công ty mẹ phải dời lại, đây là chuyện gì chứ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!