Edit: Hà Quân | Beta: Thuỵ
-
Trong phòng chỉ còn lại một mình Quý Duyên Khanh.
Cậu cười giễu hai tiếng, toàn bộ đều là tự cười mình.
Lúc mới trở về, Quý Duyên Khanh có nghĩ đến chuyện nói cho Tống Dương về thân thế của Dương Bảo, thời điểm đó trong lòng cậu thật sự ôm lấy chút ít tự tin rằng Tống Dương vẫn còn đợi cậu, bọn họ còn có thể về bên nhau.
Nhưng sự xuất hiện của Hạ Bang Viện không khác gì một cái tát đánh vào mặt Quý Duyên Khanh.
Hoá ra có lẽ trong lòng Tống Dương cậu cũng không quan trọng như bản thân đã nghĩ.
Cho nên lúc Triệu Hiểu Hiểu hỏi đến sự tồn tại của Dương Bảo, Quý Duyên Khanh không dám đặt cược.
Trên phương diện tình cảm cậu mãi là đứa hèn nhát, trong mắt người ngoài, đều là Tống Dương bắt buộc cậu tiếp nhận tình cảm này, theo đuổi mãi không dứt, nhưng sự thật thì chỉ có mỗi cậu biết, cậu yêu một Tống Dương dùng ấm áp để yêu thương cậu, yêu một cách nhiệt tình không giữ lại bất cứ thứ gì. Mặc dù trong lòng đã ngọt lịm như đường nhưng cậu lại vờ như chẳng hề để ý, vì cậu sợ.
Thật ra trí nhớ của cậu trước lúc năm tuổi rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ ba mẹ cho cậu rất nhiều tình yêu thương, ấm áp dạt dào.
Năm sáu tuổi bước vào nhà họ Quý, cậu không dám chìa xúc tu ra, ngơ ngác trốn trong cái vỏ của mình, ba mẹ Quý đối với cậu cực kỳ nhiệt tình, họ dỗ dành để cậu vui vẻ, còn ôm cậu, hôn hôn cậu, song khi cậu muốn bước từ lớp vỏ bọc đi ra nhận ba mẹ mới...
"Tuổi đứa nhỏ này quá lớn nuôi không quen, không nói lời nào, cũng không hôn chúng ta, có muốn đưa về đổi đứa khác không?"
"Đợi nhìn thêm đã, thật sự không được nữa thì hẵng đi đổi đứa khác."
Quý Duyên Khanh lùi về trong vỏ bọc một lần nữa, nhưng ba mẹ Quý lại cho rằng đứa con nuôi của mình nhu thuận và hiểu chuyện.
Mãi cho đến khi gặp Tống Dương.
Cười nhe hàm răng trắng bóc, hết sức lưu manh, nhưng không hề thấy ghét chút nào..
Đầu xuân ở Bắc Kinh năm ấy trời rét đậm, có hơi âm u lạnh lẽo, hơn nữa còn vào ban đêm.
Tống Dương đứng ở dưới lầu, mặc duy nhất một chiếc áo hoodies mỏng.
"Quý Duyên Khanh, em không xuống thì đêm nay anh sẽ không đi đâu hết."
Trong phòng tối đen, Quý Duyên Khanh đứng ở phía sau tấm màn, nhìn cũng không dám nhìn Tống Dương ở bên ngoài, giả vờ như trong phòng không có người, đợi Tống Dương biết khó mà lui. Nhưng mà dĩ nhiên, con người Tống Dương làm gì biết chữ khó mà lui viết như thế nào.
"Quý Duyên Khanh, anh biết em ở bên trong, đừng ép anh phá cửa...", Tống Dương đứng đó hét lớn, trong đêm tối hai mắt đều đỏ hoe, tựa như đã điên rồi, cuối cùng là cầu xin, "Khanh Khanh, chúng ta sẽ không chia tay đâu, em ra đây, em bước ra đây!"
Giọng Tống Dương khàn đi, một mình lẻ loi đứng bên ngoài, rồi không nói gì nữa, hai mắt đỏ vằn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa sổ, như là thông qua cửa sổ nhìn về phía Quý Duyên Khanh.
Bên ngoài mưa xuân bắt đầu rơi tí tách tí tách, lặng yên không một tiếng động, nhưng lại giống như sấm đánh vào xương cốt trong người.
Quý Duyên Khanh nắm chặt một góc của bức màn, nhìn về phía Tống Dương ướt đẫm cả người đứng ngoài cửa sổ, cậu cắn môi, cho đến khi trong miệng đều là mùi máu trộn cùng vị đắng chát.
"Khanh Khanh, anh xin em, đừng chia tay được không..."
Trong cơn mưa, hai chân Tống Dương khuỵu xuống.
Dây đàn trong lòng Quý Duyên Khanh đứt đoạn, cuối cùng cậu không thể thuyết phục được bản thân mình nhịn xuống nữa..
"Tống Dương, anh điên rồi sao?!"
Người ngoài đều nghĩ trong xương cốt Quý Duyên Khanh cậu đều là cao ngạo, còn thật sự thì Tống Dương mới là người cao ngạo nhất, thiên chi kiêu tử (*), lớn lên tự do tùy ý, nhưng lại tôn lên sự kiêu ngạo lạnh lùng giả tạo của cậu.
(*) Con cưng của trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!