Chương 3: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Cảnh Uyên lớn hơn tôi 6 tuổi, năm nay tôi 22, hắn 28. Trước đây tôi vẫn luôn coi hắn như anh trai của mình.

Không thể không nói, nhìn dáng vẻ Phó Cảnh Uyên bước qua đám người đi thẳng về phía tôi, đúng là quá chói mắt.

Mỗi một cử chỉ mỗi một hành động đều lộ ra sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

Chờ đã, sao trên đầu hắn cũng có một chuỗi chữ số?

Mắt phải của tôi bị một chuỗi số 0 thật dài phía sau làm hoa cả mắt.

Phó Cảnh Uyên, 188/20.8, ¥8,800,000,000.00.

Cướp sao?

88 ức?

Mẹ tôi nói mấy năm nay con trai dì Tô gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài, rất giàu có.

Nhưng tôi không ngờ tới hắn lại giàu có tới thế!!!

Phó Cảnh Uyên đi tới bên cạnh tôi, chào hỏi tôi: "Khê Khê, anh là Phó Cảnh Uyên đây, còn nhớ anh không?"

"Nhớ chứ, năm anh ra nước ngoài em còn tặng cho anh tiêu bản hồ điệp đây."

Lúc hắn ra nước ngoài, hắn 18, tôi 12.

Khi đó hắn đã cao một mét tám mấy, mà tôi vẫn còn là một đứa bé, phải ngửa đầu nhìn hắn nên tôi cảm thấy hắn như trưởng bối của tôi.

Hiện tại tôi đã trưởng thành, chênh lệch chiều cao lập tức được kéo gần lại.

"Ừm, mấy năm nay anh vẫn luôn cất giữ nó cẩn thận." Giọng điệu của Phó Cảnh Uyên rất chân thành.

"Dì kêu anh tới đón em đi xem triển lãm tiêu bản, giờ em có rảnh không?"

Tôi gật đầu: "Có rảnh."

Triển lãm tiêu bản ở ngay trung tâm triển lãm phía trước, đi bộ vài phút là tới.

Chúng tôi cùng sóng vai đi về phía trung tâm triển lãm.

Phó Cảnh Uyên gặp được người quen trong triển lãm, bọn họ nói chuyện với nhau, mà tôi thì tự đi dạo vòng vòng trước.

Không ngờ tới, tôi lại đụng phải Chu Việt với Lộc Lộ ngay nơi này.

Chu Việt mới vừa chia tay với tôi chưa đầy nửa giờ, hiện tại hắn ta đã dẫn Lộc Lộ đi xem triển lãm.

Khốn nạn!

Chu Việt hơi lúng túng, muốn thả tay Lộc Lộ ra.

"Sợ cái gì? Dù sao hai người cũng chia tay rồi." Nhưng Lộc Lộ lại nắm c.h.ặ. t t.a. y hắn ta không chịu thả, trông như đang cố ý công khai chủ quyền trước mặt tôi.

Tôi liếc mắt nhìn thấy trên cổ Lộc Lộ còn đeo sợi dây chuyền tôi mới vừa trả lại cho Chu Việt.

Không ngờ cô ta lại không chê.

Không phải sợi dây chuyền này sẽ được tiếp tục truyền lại nhiều đời nữa chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!