Lạc Tinh Lỗi yên lặng đứng ở cửa, từ góc nhìn của Bùi Nặc, vừa vặn có thể thấy gân xanh nổi lên trên tay y.
Lạc Tinh Lỗi hết nhẫn rồi lại nhịn, cũng chẳng dám nói lại Bùi Nặc, đành phải lạnh lùng buông ra một câu:
"Sư tôn nghỉ ngơi cho tốt đi!"
Nói xong liền xoay người rời đi.
Giọng nói bội phục của hệ thống vang lên ở trong đầu Bùi Nặc:
"Chủ nhân thật lợi hại! Y quả nhiên vừa cay vừa tức!"
Bùi Nặc:
"...! Ở thế giới cũ, chắc ngươi hay bị bắt nạt lắm phải không?"
Hả? Tại sao? Trước giờ nó vẫn chưa gặp được đồng minh nào, có điều ở thế giới hiện thực, quả đúng là nó thường xuyên bị bắt nạt.
"Bản tôn làm như vậy, không phải vì mong y thống khổ, cũng không phải vì muốn y nghi kỵ thuộc hạ."
Thế thì vì cái gì?
Bùi Nặc chỉ cười mà không đáp.
"Đế Tôn, thuốc của ngài đã sắc xong rồi." Đúng lúc này, một giọng nói rụt rè vang lên.
Lại là kẻ vừa chạy tới đã nhìn thấy bóng dáng phẫn nộ của Tôn Tọa mà chẳng hiểu cái quần què gì, Hà Thuấn Thành.
Đem vào đây đi!
Tâm trạng Bùi Nặc rất tốt, nhìn Hà Thuấn Thành với vẻ mặt ôn hoà.
Uống Băng Liên xong, Bùi Nặc hỏi:
"Lạc Tinh Lỗi phái ngươi đi tấn công Y Các, hiện tại ngươi quay về đây, là ai ở bên đó giám sát Y Các? An Thiên Nhiên?"
Dạ? Hà Thuấn Thành vừa sợ vừa sốc, mấy chuyện này, Đế Tôn làm thế nào mà biết được?
Bùi Nặc cười:
"Có phải ngươi muốn hỏi, bản tôn làm thế nào mà biết được?"
"Đó đều là do ngươi nói cho bản tôn!"
Hà Thuấn Thành vừa hoảng hốt vừa cạn lời:
"Ta, ta nói lúc nào đâu! Đế Tôn, ngài đừng đùa ta nữa."
Bùi Nặc cười:
"Tuy ngươi chưa nói, nhưng chủ tử của ngươi sẽ tin à?"
Hà Thuấn Thành: ...
Đế Tôn đáng sợ vãi, Đế Tôn tay cầm kiếm đã đáng sợ rồi, Đế Tôn tay không cầm kiếm càng đáng sợ hơn.
Nhưng mà gã cũng bình tĩnh lại, vô cùng cảnh giác đối mắt với Bùi Nặc:
"Đế Tôn rốt cuộc muốn làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!