Chương 3: Kí ức bị lãng quên

Một Y Tùng Lạc luôn kiêu ngạo tại sao luôn có vẻ gì đó thật cô đơn mỗi khi ngồi bên cửa thoát hiểm? Tôi phải làm sao để cho anh hiểu được đây? Anh biết không, tôi đã rất cố gắng để nhớ lại, nhưng thật sự trong đầu tôi không có chút ấn tượng nào về hình ảnh của anh cả.

Thực sự không phải tôi cố tình làm vậy, xin hãy tha thứ cho trí nhớ ngu xuẩn của tôi!

"Y Tùng Lạc…", sau một hồi đắn đo, tôi cũng lấy hết được dũng cảm để quay lại chỗ anh ta. Đầu dựa vào tường, Y Tùng Lạc ném cái nhìn hung hãn về phía tôi khiến cho tôi bỗng chốc cảm thấy mình như đang run rẩy vì sợ hãi, "tôi…tôi…nghĩ rằng anh đã nhận nhầm người rồi.."

Anh ta hung dữ trợn mắt nhìn tôi, sau đó rít lên: "cút!"

"Thật sự là anh đã nhận lầm người rồi, tôi hoàn toàn không phải là An Thanh Đằng mà anh từng quen biết!", mặc dù rất sợ nhưng tôi vẫn quyết định phải nói cho rõ ràng.

"Cút ngay!", lần này anh ta phẫn nộ thực sự, cơn giận dữ trogn mắt anh ta như muốn thiêu rụi tôi, "Một An Thanh Đằng không nghe lời như cô, phải gặp mặt mỗi ngày một lần là đủ lắm rồi!"

Bộ dạng của anh ta khiến tôi sợ phát khiếp, vội vàng lui về phía sau, không may trượt chân ngã phịch xuống đất.

"Cút mau!"

Tôi vội vàng ngồi dậy, hai tay nắm chặt lấy váy của mình rồi vội vàng bỏ chạy.

Tại sao lại thành ra như vậy? Tôi chẳng qua là có ý tốt, không muốn giương mắt nhìn anh mãi ôm một kí ức đau buồn, mãi ngồi đó khóc lóc thảm thương…

Hãy tha thứ cho tôi, cho dù có cố gắng ra sao, ánh mắt da diết của anh vẫn chỉ như một lời độc thoại thê lương bên nấm mộ trống rỗng của thời thơ ấu của tôi.

Nó bị chôn vùi ở nơi đó, tôi biết đi đâu để tìm ra tấm bia khắc tên nó đây?

Trước đây tôi thực sự có quen biết Y Tùng Lạc sao? Tại sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào vậy nhỉ? Kể từ khi lớn khôn đến nay tôi chưa từng bị mất trí nhớ bao giờ mà.

"An Thanh Đằng, tôi nói cho cô biết, không có chuyện gì thì đừng có chạy đi lung tung!", vừa đến chân cầu thang tầng ba, Hạ Thất Lăng ở đâu bỗng đứng sững trước mặt tôi. Ánh mắt đầy sự ác độc càng trở nên sắc nhọn bên cạnh những chiếc khuyên tai bằng đá lấp lánh, ánh mắt ấy như đang đâm sâu vào tâm hồn yếu đuối của tôi.

Phía má bên trái của Hạ Thất Lăng luôn bị mái tóc màu bạc che khuất, ánh mắt vô cùng sâu sắc, tôi chưa bao giờ có thể bước vào thế giới nội tâm của anh ta. Đó là một sư mệnh vô cùng gian khổ, e rằng tôi có dùng cả đời này cũng không thể nào hoàn thành được.

"Thiếu gia…", tôi cắn chặt môi, mi mắt cụp xuống, nhìn xuống đôi giày vải trắng dưới chân đã rách nát. "Tôi có thể hỏi một câu được không?"

Ánh mắt sắc lạnh của cậu ta quét ngang qua người tôi, chẳng cần tốn sức cũng có thể hủy diệt tôi bất cứ lúc nào. Tôi vốn đã rất nhỏ bé, lúc này lại càng giống như một làn khói mỏng manh, dù cố gắng thế nào cũng khó mà giữ được thể xác của mình.

"Nói đi!", từ miệng của Hạ Thất Lăng đột nhiên thốt ra âm thanh trầm lắng, thực sự khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.

"Vâng…. tôi trước đây đã từng quen biết Y Tùng Lạc sao? Anh ta thường xuyên nói những điều kì quái với tôi, nhưng tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào…", tôi xoa xoa những ngón tay, không biết nên đặt chúng ở đâu nữa.

"Hừ, cô bớt mơ mộng hão huyền đi! Có biết Y Tùng Lạc là ai không? Anh ta chính là công tử đời thứ hai của tập đoàn tài chính Y thị đấy! Sản phẩm của các công ty con của tập đoàn đó đều được xuất khẩu sang Âu Mỹ. Cô nói xem, cô chỉ là một người giúp việc thấp hèn nhà họ Hạ, liệu có quan hệ gì với công tử tập đoàn tài chính xuyên quốc gia đây?". Hạ Thất Lăng nhìn tôi bằng nửa con mắt, trên mặt hiện rõ hai chữ "khinh bỉ".

"Tôi…"

"Tôi nói cho cô biết, đừng có mà chạy linh tinh nữa! Tôi quay đầu lại mà không thấy cô đâu thì đừng trách tôi không khách khí!"

Hài, ngoài việc cười như mếu, tôi còn biết làm sao được nữa đây?

Đúng vậy, tôi chính là linh hồn sau lưng anh, là bóng ma sau lưng anh. Rời khỏi cái bóng sau lưng anh, tôi sẽ tan biến trong những ánh mắt lạ lùng. Cảnh vật bên ngoài có rực rỡ, tuyệt diệu đến mấy đi chăng nữa, tôi cũng không có quyền được chậm lại bước chân để chiêm ngưỡng.

Được thôi, tôi sẽ chuyên tâm làm bóng ma thuộc về anh, vĩnh viễn dật dờ sau lưng anh.

Một người ưa sạch sẽ bẩm sinh như anh, trước nay chưa từng chê bai tôi đã là may mắn lớn của tôi rồi, tôi còn có thể mong ước điều gì nữa chứ.

"Bây giờ cô lập tức về lớp cho tôi!", nói xong Hạ Thất Lăng cho tay vào túi quần, quay người bỏ đi. Ánh sáng mặt trời dịu dàng buổi sáng len lỏi qua những khe hở ở lan can, chiếu rọi lên bộ đồng phục mới tinh của anh, phản chiếu lên tấm lưng thẳng kiêu ngạo của anh…thứ ánh sáng dịu dàng và chói lóa…Trong khi tôi vẫn còn chưa hết hoảng hốt thì bóng của Hạ Thất Lăng đã biến mất ở đầu hành lang rồi.

Tiếng khóc lóc bị giấu kín trong biển hoa

A.

Trong lớp học, tôi ngồi ngay sau lưng Hạ Thất Lăng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!