Chương 20: Tử La Lan vĩnh hằng

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

Tôi không biết ai đã đưa tôi vào đây, cũng không muốn biết. Cả căn phòng trống không, bao phủ là một màu trắng lạnh lẽo. Tôi tưởng rằng, tôi chỉ là một thứ bỏ đi trong thế giới này, cho dù có chết cũng không có ai ở bên cạnh. Nhưng, Lạc Lạc thêm lần nữa lại mang đến sự cảm động cho tôi.

Vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy ánh hào quang màu vàng bên cạnh cửa sổ, trong thế giới đen tối, thứ hào quang ấy như mang lại ánh sáng rực rỡ cho tôi. Nước mắt khẽ lăn qua má, tôi nằm yên lặng ngắm nhìn cái bóng gầy gò của anh. Tại sao, tại sao anh không nhẫn tâm bỏ rơi em? Tại sao trong lúc em tuyệt vọng nhất, người luôn ở bên cạnh em lại chính là anh?

Sự kiêu ngạo đáng thương của em… thấp hèn đến vậy, nhỏ bé đến vậy…

"Lạc Lạc, hãy dẫn em đi! Mãi mãi rời xa nơi này, rời xa Trung Quốc!", Tôi khẽ nói với bóng người đang đứng bên cửa sổ.

"A, em tỉnh rồi à?", anh quay đầu lại, trong ánh mắt toát lên sự vui mừng hiếm thấy.

"Chúng ta cùng đi nhé, rời xa nơi này, rời xa Trung Quốc!", tôi vẫn tiếp tục nói, không để ý đến xung quanh.

"Em chắc chắn là mình không hành động theo cảm tính đấy chứ?", anh đến bên giường, nghiêng đầu hỏi tôi. Mái tóc màu vàng ghé sát vào mặt tôi, khiến cho tôi có cảm giác mình đang được ôm ấp trong vòng tay.

Tôi thò hai tay ra, cẩn thận ôm chặt lấy anh, rồi vùi vào mặt anh thì thầm, "Em chắc chắn!"

Anh có vẻ hơi bối rối, toàn thân như đang run lên, thế nhưng chắng mấy chốc đã lấy lại được bình tĩnh, cứ để mặc tôi ôm lấy anh, không phụ họa theo, nhưng cũng chẳng nói nửa lời.

"Lạc Lạc, bị một người thần kinh đeo bám như vậy, anh có sợ không?", tôi nhìn ta ngoài cửa sổ, nụ cười nhạt nhòa.

"Không sợ!", anh vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, "Bởi vì cả hai ta cùng cô độc, bởi vì, anh và em giống nhau, đều là những đứa con hoang trong mắt người khác…"

Giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp nhưng lại khiến cho tôi như bị hàng nghìn cái gai đâm phải. Trái tim tôi, bỗng chốc trở nên nghẹt thở! Nhưng lời anh nói… nghe sao mà quen thuộc thế, dường như đã nghe thấy ở đâu đó rồi?

Đột nhiên, một thứ gì đó lướt qua trong đầu tôi, một tia sáng lóe lên trong đầu… đầu tôi đau dữ dội… trời đất như quay cuồng. Tôi mê mang như người trong giấc mộng… rồi đột ngột tôi nhận ra, thứ vụt qua trong đầu tôi, chính là kí ức đã mất bảy năm về trước! Một kí ức bên cạnh Lạc Lạc! Một chuỗi kí ức cực kì quý giá đối với tôi!

Hóa ra, Lạc Lạc trước mắt tôi, Lạc Lạc thân yêu của tôi, chính là người tôi đã quyết tâm chờ đợi cả cuộc đời!

Ánh mắt màu hổ phách nhàn nhạt bi thương, nhưng, khuôn mặt anh lại rất tĩnh lặng, chỉ có những ngón tay dài đang lướt nhẹ trên mái tóc tôi, nhẹ nhàng, dịu dàng… như tiết tấu của bản nhạc du dương…

Lạc Lạc, em nghĩ là em đã biết nên làm như thế nào rồi…

"Thanh Đằng, anh hứa với em, sẽ dẫn em rời xa thành phố này, vĩnh viễn rời xa nó…", nói xong, anh ôm chặt lấy tôi, để tôi vùi đầu vào lồng ngực ấm nồng của anh.

Khoảnh khắc ấy, khi ngửi thấy mùi xà phòng đã lâu lắm rồi mới tìm lại được, tôi đã mỉm cười… trong nước mắt!

***

Sau hai ngày nằm viện, cuối cùng tôi cũng được xuất viện.

Những ngày tháng, vẫn cứ bình lặng trôi qua. Tôi và Hạ Thất Lăng ai có cuộc sống của người nấy, không hề đụng chạm đến nhau. Những sinh hoạt hàng ngày của anh ta đã không còn cần đến tôi, còn tôi cũng không còn mỉm cười phụ họa theo những bước chân trưởng thành của anh ta nữa. Chúng tôi cùng sát vai nhau, nhưng sau đó lại quay lưng vào nhau, ai đi đường nấy, khoảng cách ngày càng xa hơn.

Gần đến kì thi cuối kì, cuối cùng Y Tùng Lạc cũng đã tận dụng được những mối quan hệ của gia đình để xin cấp visa đi Pháp cho chúng tôi. Điều này có nghĩa là… tôi sắp phải ra đi, biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của Hạ Thất Lăng! Vĩnh viễn biến mất…

Tôi bắt đầu âm thầm thu dọn hành lí của mình, giấu giếm với tất cả mọi người trong nhà họ Hạ. Tôi không thể để cho họ phát hiện, tuyệt đối không thể! Bởi vì, thứ tôi muốn mang theo không chỉ có bản thân mình, mà còn cả món đồ chơi Hạ Thất Lăng luôn nắm giữ trong tay – Bối Nhi! Cô bé là vật cưng duy nhất mà chính tay tôi đã nặn ra cho Hạ Thất Lăng, nhưng tôi không thể để nó lại cho anh ta được! Tất cả những gì có liên quan đến tôi, tôi đều sẽ mang đi hết!

Buổi tối, sau khi kiểm tra hết số hành lí, tôi âm thầm đi tìm Bối Nhi! Lúc ấy, con bé vừa mới trở về phòng từ phòng vẽ tranh, thế là tôi liền gọi nó lại.

"A, chị Đằng!", ngoảnh lại nhìn thấy tôi, nó liền nhoẻn miệng cười, vui vẻ chạy lại bên tôi.

Tôi quỳ xuống bên cạnh Bối Nhi, xoa xoa mái tóc vàng hoe và mềm mại của nó: "Lúc nào cũng chạy nhảy, nghịch ngợm, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế này này!"

Nó ôm lấy cổ tôi, mắt chớp chớp rồi cười ha ha: "Bởi vì em ngửi thấy trên người chị Đằng có mùi hương rất đặc biệt! Giống như anh Lăng vậy, thế nên em mới háo hức chạy đến!"

Nụ cười trên khuôn mặt tôi từ từ thu lại, khuôn mặt lập tức không chút biểu cảm, nháy mắt nói với Bối Nhi: "Bối Nhi tinh ranh lắm rồi nhé! Cứ thế này chị Đằng sẽ không thích em nữa đâu!"

"Chị Đằng ơi, chị đừng giận mà! Vì những gì em nói đều là sự thật!", Bối Nhi mím môi, cúi đầu buồn bã, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói: "Chị biết không? Mỗi lần chị Đằng nằm bò lên bàn ngủ gật vì mệt mỏi, anh Lăng đều vào đắp áo cho chị đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!