Chương 12: Cái bóng của anh ấy thật lẻ loi!

Dám bắt nạt người khác như vậy, cái tên ác quỷ Hạ Thất Lăng đó thật đáng hận!

Giờ nghỉ trưa hôm ấy, tôi không cùng Hạ Thất Lăng lên nhà ăn trưa như thường lệ, hôm nay tôi tự mang cơm trưa, hai phần, một phần cho tôi, một phần cho…

Đi xuyên qua hành lang, tôi nghe thấy tiếng reo thích thú của đám con gái lớp bên cạnh.

"Này, nghe nói hôm nay Hạ Thất Lăng dẫn em gái của anh ấy đến lớp đấy!"

"Oa, thật sao? Bao nhiêu tuổi? Nghe nói gia tộc nhà anh ấy nổi tiếng bởi sắc đẹp đấy!"

"Đúng vậy, em gái anh ấy tên là Bối Nhi! Cực kì dễ thương! Lúc nãy tớ nhìn thấy rồi, khuôn mặt tròn mũm mĩm, da trắng hồng… Nhìn chỉ muốn bẹo cho mấy cái!"

"Chứ còn gì nữa, nếu chẳng phải Hạ Thất Lăng đột nhiên xuất hiện thì có lẽ má con bé đó đã bị tớ bẹo sưng lên rồi…"

Ôi trời ơi, Hạ Thất Lăng dẫn Bối Nhi đến trường sao? Chẳng phải xưa nay anh ta không bao giờ dẫn con bé đến những chỗ dễ bị người khác phát hiện hay có nguy cơ vỡ mất vòng hào quang của anh ta hay sao? Vậy mà bây giờ anh ta lại lôi con bé đến đây! Thật là… Anh ta làm cái gì cũng khiến cho người khác phải kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi!

Thôi mặc kệ anh ta, tôi phải đi đưa cơm trưa trước đã.

Hôm nay tôi làm món cơm cà ri, chắc là Y Tùng Lạc sẽ thích, bởi dù sao đây cũng là món ăn tôi phải bỏ rất nhiều thời gian để làm. Tôi nghĩ anh ta chắc lại đang ngồi trên cửa thoát hiểm ở ban công tòa nhà thực nghiệm, vì thế tôi liền gói hộp cơm trưa lại và chạy về hướng đó.

Tôi đi qua con đường nhỏ dẫn từ tòa nhà giảng đường sang tòa thí nghiệm nhưng lại đột nhiên phát hiện Y Tùng Lạc đang nằm trên bãi cỏ đằng sau thư viện. Những cây hoa trà ở đó đều cao đến nửa người, xanh um tươi tốt, những bông hoa trà màu trắng tô điểm trên những khóm cây xanh ngát khiến cho nơi này trở thành khu phong cảnh tuyệt đẹp nhất trong trường.

Nếu như không phải mỗi lần đi ngang qua tôi đều thích đứng lại ngắm nhìn những bông hoa trà thì chắc chắn không thể phát hiện được có một người đang nằm phía sau những lùm hoa tươi tốt kia.

"Hey…", tôi chạy qua, nhẹ nhàng mỉm cười với anh.

Nghe thấy có tiếng gọi, Y Tùng Lạc lười biếng mở to đôi mắt, ánh sáng mặt trời phản chiếu lên khuôn mặt khôi ngô của anh, thanh tú và xinh đẹp như những bông hoa trà trắng tinh khôi kia.

"Sao em lại ở đây?", Y Tùng Lạc ngồi dậy, vươn vai.

"Em… em hôm nay có làm hai phần cơn trưa, vì vậy mang tới đây…", tôi cúi đầu, lí nhí nói.

"Em đang nịnh nọt anh phải không?", Y Tùng Lạc nhìn tôi, giọng điệu lạnh lùng hỏi.

Mặt tôi đỏ lựng lên vì bối rối và xấu hổ. Tôi cảm thấy trước mặt anh ấy, bản thân tôi luôn bị nhìn thấu tim gan.

"Quả nhiên, để có thể rời xa nhà họ Hạ, em có thể từ bỏ lòng tự tôn, không từ mọi thủ đoạn!", Y Tùng Lạc nhíu mày, khinh bỉ nói.

Khoảnh khắc ấy, tôi thật muốn đào ngay một cái lỗ mà chui xuống, tốt nhất là chết ngạt luôn ở trong đó để mãi mãi không nhìn thấy mặt trời.

"Anh vẫn luôn đối xử như vậy với những người thật lòng với mình sao?", tôi nén chặt nước mắt trong lòng, ngây ngô nhìn anh, "Anh không cảm kích khi người khác dậy từ sáng sớm để chuẩn bị những thứ này cho anh thì thôi, xin anh đừng nói những lời ác ý đối với tấm lòng tốt của người ta!"

"Đây là… em dậy từ sớm để làm sao?", Y Tung Lạc nhìn tôi dò hỏi, khuôn mặt như ánh lên sự kinh ngạc và vui mừng.

Hai hàng mi cụp xuống, tôi khẽ gật đầu.

"Thế… thế đó là món gì vậy?", khuôn mặt u ám kia bỗng dần dần tươi sáng hơn, mặc dù anh vẫn đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn phía xa xăm, nhưng đầu óc của anh dường như vẫn quanh quẩn quanh hộp cơm trưa tự tay tôi làm.

"Đấy là cơm cà ri?", tôi cắn chặt môi, nhẹ nhàng trả lời Y Tùng Lạc.

"Cái gì? Cơm cà ri á?", khuôn mặt đẹp trai tựa ánh mặt trời kia bỗng chốc trở nên không chút biểu cảm, " An Thanh Đằng, anh sẽ không bao giờ ăn thứ mà em làm đâu!"

"Hả?", tại sao lại như vậy, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay nữa! Cái người đang ngồi trước mặt tôi kia rốt cuộc là làm sao thế nhỉ, vừa nãy rõ ràng còn lộ rõ vẻ vui mừng, thế mà bây giờ tại sao lại…

"Anh đã từng nói rằng anh sẽ không bao giờ ăn thứ mà em nấu! Nhưng…", ánh mắt Y Tùng Lạc đột nhiên trở nên tinh quái, anh ta ghé sát vào tai tôi, thì thầm: "… nếu em chịu bón cho anh ăn, thì anh sẽ cân nhắc!"

Giọng nói nhẹ nhàng của anh lướt qua gò má tôi. Rồi anh nhìn thẳng vào mặt tôi, mỉm cười.

"Trời…", tôi cảm thấy thực sự xấu hổ, vội vã cúi gằm mặt xuống đất, không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta. Lúc này, mặt tôi đã đỏ lựng lên chẳng khác gì mông con khỉ đít đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!