Chương 11: Kiếp này, tôi mới là thiên sứ của cô

Chiều nay vừa mới tan học đã không thấy bóng dáng của Hạ Thất Lăng đâu cả, không bảo tôi chờ anh ta, cũng chẳng bảo tôi không phải chờ anh ta. Mặc dù anh ta là một tên hư hỏng vô địch trong vũ trụ, làm việc gì xưa nay cũng không cần biết đến cảm nhận của người khác, thế nhưng, âm thầm biến mất tăm như bây giờ thì đây là lần đầu tiên.

Ai dà, thôi kệ anh ta! Mình cứ làm hết bài tập toán mà thầy cô giao ngày hôm nay rồi về nhà vậy! Nếu như anh ta hẹn hò chán với đứa con gái nào đó có khi lại dẫn cô ta về nhà thưởng thức những bữa tối lãng mạn dưới ánh nến rồi cũng nên. Không có tôi làm kì đà có khi anh ta lại càng vui hơn?

Ừm, không nên làm phiền họ!

Thế là, tôi một mình ngồi trong lớp học vắng tanh, một mình vùi đầu vào những con số La tinh, mãi đến 5 giờ 40 phút mới đứng dậy chuẩn bị ra về. Đúng vào lúc ấy, điện thoại của tôi đổ chuông. Nhìn vào màn hình, tôi thấy đó là số của Hạ Thất Lăng.

"A lô…", tôi vừa thu dọn sách vở, vừa nhận điện thoại.

"An Thanh Đằng, chúng tôi đang ở khu thương mại gần trường, cô lập tức qua đây đi!", anh ta cứ mở miệng ra là cái giọng điệu ra lệnh như ông lớn ấy.

"Mấy người… tự đi dạo là được rồi, tôi… tôi còn phải về nhà làm việc mà!". Tôi thầm nghĩ, anh ta hẹn hò với bạn gái, sao cứ nhất định phải lôi tôi theo làm cái bóng đèn cơ chứ? Công suất của tôi không cao, không đủ sức làm cái bóng đèn chiếu sáng cho họ đâu!

"Sao cô nhiều lời thế!", "Anh Lăng ơi, em mỏi chân…", Hạ Thất Lăng vừa gầm lên trong điện thoại thì bỗng nhiên có một giọng nũng nịu vang lên, hình như là…

"Anh…, anh đang đi cùng ai thế?", lần này, các dây thần kinh của tôi như căng hết ra.

"Bối Nhi! Cô mau qua đây, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!", tôi còn không kịp nói " Vâng" thì anh ta đã dập máy luôn rồi.

Hơ, hóa ra anh ta đang ở cùng với Bối Nhi! Hôm nay anh ta cao hứng gớm nhỉ, đám con gái vây quanh anh ta có bỏ vào sọt cũng không hết, vậy mà lại chịu dẫn một đứa bé vừa mới biết đi đi dạo phố.

Cứ mặc kệ đã, phải đi tìm anh ta ngay, nếu không tí nữa về nhà nhất định sẽ toi mạng với anh ta cho xem.

Tôi thu dọn hết sách vở, xách cặp sách lên rồi chạy về phía khu thương mại tìm Hạ Thất Lăng. Rõ ràng nói rằng đang ở tầng hai khu bán hoa quả, sao chẳng thấy bóng dáng đâu cả thế này?

Tôi lượn quanh tầng hai mấy vòng mà không nhìn thấy hai cái bóng một lớn một nhỏ kia đâu. Tôi sốt ruột đến cuống quýt cả chân tay, bỗng nhiên phía sau vang lên giọng nói quen thuộc:

"Bối Nhi, dừng lại đã, chúng ta mua vài quả thanh long nhé!"

Vừa chạy vừa thở, Bối Nhi đáp: "Vâng".

"Được rồi, mua hai quả nhé! Chúng ta mỗi người một quả! Tiếp tục đi thôi Bối Nhi…"

"Vâng… Anh Lăng ơi, anh nặng quá! Em… em… sắp kéo không nổi rồi!", vừa thở phì phò Bối Nhi vừa kêu lên.

"Đừng sợ, Bối Nhi của chúng ta khỏe vô cùng, đến con trâu cũng không bì với em được! Anh Lăng sẽ cổ vũ cho em, nào cố lên!"

Ôi trời ơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đầu tôi chợt quay cuồng, suýt chút nữa thì ngất lịm! Hạ Thất Lăng đúng là kẻ độc ác mất hết nhân tính, anh ta dám ngồi chễm chệ trên chiếc xe mua hàng rồi buộc Bối Nhi vào trước xe bằng một sợi dây rồi bắt con bé kéo đi! Có bắt lừa kéo cối xay thì cũng đâu đến mức ngược đãi như vậy?

Bối Nhi đáng thương của tôi!

Cái kẻ độc ác kia, mang tiếng là dẫn Bối Nhi đi chơi, nhưng thực ra là làm khổ con bé.

"Bối Nhi…", tôi cất tiếng gọi rồi chạy về phía cô bé.

"A, chị Đằng!", Bối Nhi vừa nhìn thấy tôi liền mừng rỡ reo lên rồi quay sang nói với Hạ Thất Lăng, " Anh Lăng ơi, chị Đằng đến rồi này!"

"Nào Bối Nhi, thò tay ra cho chị xem nào!", tôi quỳ xuống bên cạnh, xoa xoa đầu Bối Nhi. Khi tôi cầm tay cô bé lên xem, trái tim tôi chợt đau đớn như bị gai đâm vào.

Đôi bàn tay bé nhỏ của Bối Nhi có rất nhiều vết thương sưng đỏ, trong lòng bàn tay còn có mấy đốm máu tụ! Nó mới có hơn một tuổi, mới biết đi không lâu…

Ngay từ nhỏ tôi đã biết, chỉ cần là những thứ mà tôi thích, tôi yêu quý thì kẻ không có nhân tính là Hạ Thất Lăng sẽ tìm mọi cách để tàn phá. Anh ta biết rằng, mặc dù trước nay tôi luôn có thái độ lạnh nhạt với Bối Nhi nhưng không có giây phút nào là tôi không thầm yêu thương, nhớ nhung con bé.

Chỉ là tôi không ngờ rằng, khi cả tôi và anh ta cùng yêu thương một thứ đồ vật nào đó, anh ta cũng sẽ chọn cách hủy hoại nó.

"Con bé… vẫn còn nhỏ như vậy…", xem xong tay của Bối Nhi, tôi nhìn Hạ Thất Lăng bằng đôi mắt đau thương.

"Thế thì đã sao?", anh ta nhếch mép, nhìn những bóng người qua lại trong khu thương mại, mặt mày chẳng chút biểu cảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!