Không khí ở trường học vào buổi sáng thật dễ chịu, trong lành và mát mẻ. Nhắm mắt lại, khóe môi khẽ cử động, hương hoa trong vườn trường như ùa vào trong lồng ngực, như thấm vào trong lòng người.
Tôi nằm trên lan can ban công của trường, một góc nhỏ cũ kĩ, một góc nhỏ bị con người quên lãng, ngửa đầu nhìn bầu trời. Ánh mặt trời dịu dàng, hiền hòa, những đám mây lững lờ trôi, nhẹ nhàng tựa như lụa, phủ kín lên bầu trời xanh ngắt, bao la. Dõi mắt nhìn về bốn phía, nơi đâu cũng chỉ thấy một màu xanh ngắt.
Không biết bầu trời nước Pháp có xanh như thế này không nhỉ? Đất nước mà vị vua Napoleon vĩ đại sinh sống chắc là phải đẹp lắm nhỉ? Dòng sông Seine thơ mộng, bờ biển xanh quyến rũ, thánh địa trượt tuyết Alpes vào mùa đông, tháp Eiffel hùng vĩ… Tất cả mọi thứ ở đó như đang vẫy gọi tâm hồn tôi…
"Thất Lăng…", đột nhiên, tiếng của một nữ sinh vang lên ở ban công. Là Liêu Vi Nhi.
Các dây thần kinh của tôi như căng ra, nhảy phắt xuống khỏi lan can, nhẹ nhàng bước về phía gần cầu thang, tôi thò đầu nhìn vào trong, tôi thấy hai bóng người quen thuộc, là Hạ Thất Lăng và Liêu Vi Nhi.
Hạ Thất Lăng tay đút túi quần, dựa vào lan can, kiêu ngạo nhìn người con gái đang đứng trước mặt. Mái tóc màu bạc bay bay trong gió càng làm tôn lên dáng vẻ cao quý của anh ta, làn da trắng nõn như ngọc, không chút tì vết. Anh có được vẻ đẹp trai mê hồn của các thiên thần, một thiên thần tỏa ra ánh hào quang tuyệt diệu nhưng lại mang trên mình hơi thở của quỷ dữ. Sinh vật đặc biệt này có lẽ chính là kiệt tác tuyệt diệu nhất của vị thần sáng tạo ra vạn vật.
Liêu Vi Nhi cúi đầu, như một con cừu nhỏ sợ hãi, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh ta. Cái bóng của cô dường như càng nhỏ bé hơn trước, đó chính là kết quả của sự tổn thương bởi tình yêu.
Điều đau đớn nhất với một người con gái đó chính là, một khi đã thật lòng yêu một ai đó thì khó mà tự thoát ra được, mà Liêu Vi Nhi lại chính là người con gái như vậy! Vì thế, cô ấy chỉ biết trân trân nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng đá của Hạ Thất Lăng…
"Thất Lăng, cái này tặng cho anh!", cô ấy ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra miếng vải màu hồng phấn cho Hạ Thất Lăng, " Em đã mất mấy tháng trời mới thêu xong nó, hi vọng anh sẽ thích!"
Đây là kiểu thêu khá phổ biến trong các trường con nhà quý tộc, dùng một miếng vải hình vuông, kết hợp với các loại chỉ màu để thêu lên những hình vẽ tùy thích, sau đó tặng cho người yêu để đặt ở đầu giường…
Tượng trưng cho sự hạnh phúc lâu bền.
Chỉ có điều, số lượng những người thêu thành công không nhiều. Nguyên nhân là do họ đều là những thiên kim tiểu thư, sống trong nhung lụa đã quen, không bao giờ phải động tay vào bất kì việc gì. Vì thế những nam sinh nhận được những miếng vải thêu kiểu này thường tỏ ra cực kì trân trọng.
Miếng vải thêu hiện giờ Hạ Thất Lăng đang cầm trong tay có hình đôi kim đồng ngọc nữ đang ôm nhau, có vẻ hơi giống với những miếng cô bé và cậu bé trên đề can " cát tường và như ý" dán trên điện thoại. Lúc này, Hạ Thất Lăng, kẻ đang tắm mình dưới ánh mặt trời dịu dàng liền nheo nheo mắt, tỏ vẻ rất ngọt ngào.
"Cái này… là em tự thêu sao?", anh ta hơi nhướn mày, nghiêng đầu hỏi cô.
"Vâng!", trầm ngâm trong khoảnh khắc, cuối cùng Liêu Vi Nhi cũng kiên quyết gật đầu.
Anh ta liếc mắt nhìn Liêu Vi Nhi, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười xấu xa như thường lệ. Rồi lập tức, tay Hạ Thất Lăng giơ cao… miếng vải thêu nằm im trên mặt đất. Một cơn gió thổi qua, miếng vải thêu lộn vài vòng ra xa.
"Ơ…", Liêu Vi Nhi vội vàng đuổi theo cơn gió, vồ lấy miếng vải thêu bị gió cuốn đi. Ba bốn lần như vậy, cuối cùng cô cũng tóm chặt được nó trong tay.
Trong khoảnh khắc chạm tay vào miếng vải thêu ấy, nước mắt của cô tuôn rơi, những giọt nước mắt đau khổ.
"Thất Lăng, sao anh lại ném nó đi? Anh không thích sao?", Liêu Vi Nhi quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt ánh lên vẻ bi thương.
"Ai dà, anh thích! Anh rất thích!", Hạ Thất Lăng nhìn Liêu Vi Nhi, cứ như thể chưa từng làm cô gái này tổn thương.
"Vậy tại sao lại vứt nó đi?", giọng nói của Liêu Vi Nhi run run.
Anh ta tiến lại gần cô, quỳ xuống bên cạnh cô, đưa bàn tay ra vuốt ve khuôn mặt cô: "Bởi vì đó chính là thứ mà cô bỏ ra nhiều tâm huyết dành tặng cho tôi!"
Liêu Vi Nhi ôm lấy tấm vải thêu trong lòng, đôi mắt ngây dại.
"Vì vậy tôi phải cố gắng chà đạp nó!", Hạ Thất Lăng mỉm cười, lau lau bàn tay vừa vuốt ve khuôn mặt Liêu Vi Nhi vào áo đồng phục của cô.
Anh ta là một ác quỷ mắc bệnh ưa sạch sẽ, anh ta không cho phép trên người anh ta có sự tồn tại, dù chỉ một chút xíu mùi hương của người con gái mà anh ta không thích.
Liêu Vi Nhi nhìn Hạ Thất Lăng, hoàn toàn sụp đổ, tất cả đều đã sụp đổ, cả nước mắt, sự tự tôn, sự kiêu ngạo, thậm chí cả trái tim trung thủy với tình yêu.
Tự nhiên tôi cảm thấy đồng cảm với Liêu Vi Nhi, cô ấy khóc thật thương tâm, khóc đến tuyệt vọng. Bất kì ai thật lòng yêu Hạ Thất Lăng đều không có một kết cục tốt đẹp, giống như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, giãy giụa đau đớn, cuối cùng chỉ còn lại tro tàn.
***
Tôi và anh ta cùng lớn lên bên nhau, vậy mà ngay cả tôi cũng không biết được trong cái đầu gian ác của anh ta ẩn chứa những thứ gì, huống chi là người khác.
Những thứ mà con người không thể đạt được thì họ thường cho rằng nó là đẹp nhất!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!