"Đại Hùng!" Hôm nay Tô Ngọc đang tính sổ sách ở trong phòng, đột nhiên thấy Đường Hiên chạy vào.
"Làm sao vậy?" Tô Ngọc khẩn trương đưa tay ôm tiểu bảo bối của mình.
Đường Tiểu Hiên ấp úng, mặt lại đỏ bừng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
"Ngoan, làm sao vậy?" Tô Ngọc lại nhẹ giọng hỏi một câu.
"... Khó chịu." Đường Tiểu Hiên lúng túng đến phát khóc.
"Sao lại khó chịu?" Tô Ngọc đưa tay sờ trán của y, cảm thấy có chút nóng: "Cảm lạnh rồi hả?"
"Không phải." Đường Hiên ôm lấy cổ Tô Ngọc, mặt liều mạng vùi ở vai hắn, thẹn thùng đến mức hận không thể ngất đi: "... Nơi đó khó chịu."
"Hả?" Tô Ngọc nhíu mày, kéo y từ trong lồng ngực mình ra, tỉ mỉ nhìn nhìn, chỉ thấy thủy quang trong đôi mắt mê ly của Đường Tiểu Hiên, khuôn mặt cũng phiếm hồng bất thường.
Trong lòng Tô Ngọc cả kinh: "Có người hạ dược ngươi?"
"Không phải." Đường Hiên thiếu chút nữa là khóc, toàn thân nóng muốn chết, lại không biết nên nói như thế nào, vì thế ôm Tô Ngọc liều mạng cọ cọ: "Đại Hùng, Đại Hùng, ta khó chịu."
Tô Ngọc nhìn Đường Tiểu Hiên trên người mình, có chút dở khóc dở cười ôm y trở về phòng ngủ.
Thật sự là con mèo con sao? Sao lại còn động tình?
Trở về phòng cởi y phục, toàn thân Đường Tiểu Hiên là màu hồng nhạt đáng yêu, dùng cả tay chân quấn lấy Tô Ngọc làm nũng.
Tuy tiểu bảo bối nhà mình ở trên giường luôn luôn không được tự nhiên, nhưng chủ động cầu hoan giống như lần này là lần đầu tiên, tuy trong lòng Tô Ngọc cực kỳ lạ lùng nhưng trước đồ ăn ngon, ai còn có tâm chú ý đến cái này, ăn trước nói sau.
Gã sai vặt chuẩn bị tốt nước tắm vừa mát vừa ấm, mãi đến sau nửa đêm, mới nghe thấy Tô Ngọc nói muốn dùng.
Sau khi thay nước xong, bọn sai vặt nhao nhao nháy mắt ra hiệu, Tô lão bản thật lợi hại, cơm chiều cũng chưa ăn, lại có thể lăn qua lăn lại cho tới bây giờ.
Tô Ngọc ôm Đường Hiên đặt vào trong thùng tắm, thật cẩn thận chà lau thân thể cho y.
Tình dục qua đi, tinh thần Đường Tiểu Hiên từ từ thanh tỉnh, nhớ lại bộ dáng vừa rồi của mình, hận không thể chết đuối trong nước.
Không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi...
"Sao lại thế?" Sau khi Tô Ngọc giúp y rửa sạch thân thể xong, dùng khăn bao lại rồi đặt trên giường.
"Không biết." Đường Hiên vùi đầu vào gối giả chết.
"Nghe lời." Tô Ngọc lật y lại: "Ngoan, nói cho ta biết chuyện này là sao?"
"... Thì... Cái kia... Sau đó..." Đường Hiên chớp chớp mắt.
"Nói rõ!" Tô Ngọc nhíu mày: "Bằng không ta tức giận."
"Ta nói, không cho ngươi cười ta." Mặt Đường Tiểu Hiên đỏ bừng.
"Được." Tô Ngọc gật đầu.
"Cũng không cho tức giận." Đường Hiên vẫn thấy bất an.
"Được." Tô Ngọc nhéo mũi y: "Nói đi."
"Thì... Mấy ngày trước ta mua sách ở chỗ Điền lão bản." Đường Hiên túm chăn qua che khuất hơn phân nửa mặt mình, chỉ để lại ánh mắt ở bên ngoài.
"Là sách vốn bị ta ném đi?" Tô Ngọc nhíu mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!