Buổi sáng tinh mơ ngày hôm sau, Tô Ngọc chạy đến khách điếm tìm hai người.
Phương Hử bị tiếng đập cửa của hắn ta làm giật mình, ngồi nửa ngày không nói câu nào.
Trình Mộc Phong tức giận, mở cửa kéo Tô Ngọc xuống lầu.
"Ôi, Trình thiếu hiệp, ngươi nhẹ một chút, tai, tai…" Tô Ngọc kêu thảm thiết.
"Ngươi làm ta tức giận." Trình Mộc Phong ném hắn ta trên ghế ở đại sảnh, phủi tay đi lên lầu.
Trở lại phòng, chỉ thấy Phương Hử ngây ngốc trên giường, nghe tiếng mở cửa mới có chút phản ứng. Y quay đầu liếc Trình Mộc Phong một cái.
"Làm ngươi sợ sao?" Trình Mộc Phong ngồi trên giường, cầm tay tiểu hài tử an ủi y: "Đừng sợ."
Trước đây, Phương Hử rơi vào tay kẻ xấu, thường xuyên kêu y luyện tà công vào nửa đêm canh ba, trong lòng để lại bóng ma, nhiều năm như vậy cũng không quên hết, sợ nhất là khi ngủ bên ngoài có động tĩnh lớn.
"Chuyện gì xảy ra?" Phương Hử dụi mắt hỏi.
"Là Tô Ngọc, ai biết sáng sớm hắn nổi điên cái gì." Trình Mộc Phong sờ khuôn mặt Phương Hử: "Muốn ngủ nữa không?"
"Không, đi xuống coi hắn thế nào đã." Phương Hử lắc đầu, duỗi thắt lưng làm cái bụng trắng hở ra khỏi áo ngắn, rốn tròn vo, Trình Mộc Phong không kìm lòng được mà lấy tay sờ một phen.
"Này!" Phương Hử nhanh chóng giấu bụng đi, hơn nữa còn lấy tay ôm bụng: "Ngươi muốn làm gì?"
"Cho ta hôn một cái." Trình Mộc Phong kéo quần áo y.
"Không cho hôn." Phương Hử liều chết nắm áo ngắn, khuôn mặt trắng hồng lên như quả đào mật.
"Không cho hôn thì không hôn." Trình Mộc Phong cười xấu xa: "Nắm chặt quần áo của ngươi một chút…! Đừng buông tay."
"Hả?" Phương Hử khó hiểu, ngay sau đó cảm thấy hai chân chợt lạnh.
"Ngươi!" Phương Hử suýt khóc, cướp lại quần mình trong tay Trình Mộc Phong.
Trình Mộc Phong giấu quần sau lưng, cúi đầu lấp miệng tiểu hài tử.
Lần này, Phương Hử không khóc, nhưng mặt vẫn đỏ bừng, thân thể hơi run rẩy theo động tác tay của Trình Mộc Phong. Nhìn ánh mắt như nước và đôi môi hơi hé mở của tiểu hài tử sau khi được thả ra, Trình Mộc Phong cố gắng kìm nén ý muốn nhào tới ăn sạch y.
Phương Hử dùng chăn bao mình lại, có phần thẹn thùng xoay người. Tuy đây là lần thứ hai nhưng y vẫn xấu hổ nhìn hắn.
"Ngoan, hôm nay ta ra ngoài, ngươi nghỉ ngơi trong khách điếm, được không?" Trình Mộc Phong ngồi bên cạnh y nói.
Phương Hử gật đầu, giấu mặt trong chăn, còn đang suy nghĩ những tiếng vừa nãy là mình phát ra sao? Không còn mặt mũi gặp ngươi ta nữa…
Trình Mộc Phong cười, đứng dậy ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng giúp y, nhưng không xuống lầu tìm Tô Ngọc mà phóng lên nóc nhà bên cạnh cửa sổ.
"Mấy hôm nay các ngươi canh giữ ở đây, không cần theo ta." Trình Mộc Phong nói.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Mấy Hắc y nhân trong chỗ tối thấp giọng trả lời.
Hắn trở lại khách điếm, xuống lầu chỉ thấy Tô Ngọc đang ngồi với vẻ mặt hoảng loạn.
"Trình thiếu hiệp." Tô Ngọc như muốn bổ nhào vào người Trình Mộc Phong: "Tối qua ta ở trước cửa Đường gia một đêm, chỉ thấy rất nhiều đại phu tới, nói là Tiểu Hiên trúng độc."
"Đường Hiên trúng độc, ngươi ôm ta làm gì?" Mặt Trình Mộc Phong tỏ vẻ chán ghét, kéo hắn ta xuống.
"Trình thiếu hiệp, ngươi có thể giúp ta không?" Tô Ngọc vội vàng nói.
"Giúp ngươi làm gì?" Trình Mộc Phong nhíu mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!