Sau khi Thần Tử Việt đến nhà ở, chuyện thứ nhất là đi dạo hết Đường Môn.
Đến thư phòng đọc sách, kết quả khiến cho hai giá sách đổ, mình thì bị đè phía dưới.
Đến hồ nước cho cá ăn, người khác đều dùng mẫu vụn bánh mỳ, y chế giễu, nhặt một cái bánh mỳ mốc rồi ném hết vào trong, như tảng đá rơi xuống, tóe lên bọt nước cao ba thước.
Sau khi đến phòng bếp, đến phòng giặt quần áo, đến nhà vệ sinh, cuối cùng là trở lại trong sân trước phòng mình, còn không có ngừng nghỉ, mà là thoải mái nhàn nhã luyện một bộ kiếm pháp.
Sau khi luyện xong, hai cái cây cổ thụ vốn xanh um tươi tốt lại biến thành nấm da đầu, cái bàn ghế dựa trong viện cũng bị liên lụy, cũng đều vỡ.
Hạ nhân nhìn mà kinh hồn bạt vía, hấp tấp chạy tới bẩm báo với chưởng môn.
Nhạc Uy nghe vậy thì cau mày, cũng đoán không ra Thần Tử Việt muốn làm gì, chẳng qua vì phòng bất trắc, mấy ngày nay mình rất cẩn thận.
Liên tiếp mấy ngày sau, Thần Tử Việt trừ việc ngẫu nhiên hỏi chuyện bức tranh thêu một chút, còn lại đều đi dạo.
Vốn đi dạo Đường Môn, khi đi dạo Đường Môn ngán rồi thì đi dạo quanh Vọng Xuyên Thành.
Nhạc Uy biết võ công y cao cường, cũng không phái người theo dõi, chỉ ngầm phân phó hạ nhân tăng cường phòng bị.
Lúc trời tối, Thần Tử Việt rửa mặt xong, trên xà nhà liền có một người nhảy xuống.
"A, Tiểu Hắc ngươi nhìn lén ta cởi quần áo!" Thần Tử Việt quấn mình vào chăn, thẹn thùng hét lên.
Dạ Lan San dở khóc dở cười, cởi ngoại bào rồi lên giường.
"Này, đây là Đường Môn!" Thần Tử Việt chỉ vào mũi y.
"Đường Môn thì sao?" Sau khi Dạ Lan San nhàn nhạt nói xong, ôm Thần Tử Việt rồi nhắm mắt muốn ngủ.
"Tiểu Hắc, đừng ngủ." Thần Tử Việt nhéo má hắn: "Chuyện thế nào rồi?"
"Bị ngươi ầm ĩ như vậy, mấy ngày nay Nhạc Uy chưa tới tòa nhà kia, mà trước khi ngươi đi, hắn đại khái sẽ không đi vào trong đó. Cho nên đêm nay Tiểu Phong đi tìm hiểu rồi." Dạ Lan San lười biếng mở mắt.
"Đêm nay?" Thần Tử Việt ngồi dậy từ trên giường: "Sao ngươi không nói sớm? Ta cũng phải đi xem!"
"Không được đi, ngươi ngủ với ta." Dạ Lan San ấn Thần Tử Việt vào chăn, xoay người đè người y.
"Oa!" Thần Tử Việt bất mãn vùng vẫy.
"Lộn xộn nữa là chúng ta ai cũng đừng hòng ngủ." Dạ Lan San híp mắt uy hiếp.
"A..." Thần Tử Việt ngoan ngoãn ngậm miệng, đáy lòng buồn bực lại ai oán.
Tiểu Hắc thật đáng ghét!
"Nghe lời, ngủ đi." Dạ Lan San cúi đầu hôn trán y, duỗi tay giúp y sửa chăn.
Ưm... Kỳ thật có đôi khi, Tiểu Hắc cũng không đáng ghét như thế.
Trong bóng đêm, một bóng đen di chuyển nhanh như một cơn gió.
Đến chỗ trước chỗ bỏ hoang của Đường Môn, Trình Mộc Phong vươn người nhảy qua tường viện cao, nhảy vào sân.
Trong viện là một mảnh suy sút, tổng cộng chỉ có ba phòng.
Trình Mộc Phong đứng trước một cánh cửa, nhưng không vooij đẩy cửa đi vào, mà nương theo ánh trăng nhỏ nhìn một chút.
Cửa gỗ màu đỏ thắm lấm lem từng vệt, nắm cửa tích đầy mạng nhện và bụi đất, lại nhìn hai cánh cửa khác cũng có tình hình như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!