Chương 39: Tình cảm sâu đậm khó tự kiềm chế

Ngày hôm sau, Phương Hử đã bị Chu Tử dẫn về nhà.

Trình Mộc Phong và Đường Hiên cùng nhau ra roi thúc ngựa ra khỏi thành, thẳng tiến tới đại viện Đường gia Vọng Xuyên Thành ở Tây Nam.

Phương Tiểu Hử cực kỳ không vui, vốn chuẩn bị đi theo Mộc Phong cùng nhau trở về.

"Tiểu Hử, qua đây giúp phụ thân mài mực." Chu Tử gọi y.

Hừ hừ, không nghe!

Sau này lúc cha phạt phụ thân ngủ thư phòng, mình sẽ không cầu xin giúp hắn!

Trình Mộc Phong và Đường Hiên ngày đêm lên đường, rất nhanh liền đến vùng phụ cận Vọng Xuyên Thành.

Trình Mộc Phong thừa dịp đêm tối mà  lẻn vào trong thành, còn Đường Hiên thì thay đổi tuyến đường, đi vào thành núi cao vút tận tầng mây.

"Đại Hùng!" Vừa vào cửa lớn tiêu cục, liền thấy một bóng dáng đang luyện võ.

"Tiểu Hiên?" Tô Ngọc mở to hai mắt, còn chưa phản ứng kịp liền cảm thấy y bổ nhào vào mình, vì thế khẩn trương đón được.

"Tô Ngọc." Đường Hiên cảm thấy cay mũi.

"Làm sao vậy?" Tô Ngọc ôm y lắc lắc: "Đã xảy ra chuyện?"

"Chuyện rất lớn." Hốc mắt Đường Hiên đỏ bừng.

Từ nhỏ đến lớn, mình luôn thuận buồm xuôi gió, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy lúng túng như vậy.

Mình gọi cừu nhân là phụ thân mười mấy năm, phụ thân thật sự thì sống chết chưa rõ. Hai ca ca hiểu rõ mình nhất, một người biến thành con trai của cừu nhân, một người còn nóng lòng hơn mình.

Đột nhiên phát hiện, chuyện lớn như vậy, nhưng không có ai có thể nói chuyện cùng mình.

May mà, mình còn có Đại Hùng.

Nghe Đường Hiên nói xong, Tô Ngọc cũng kinh ngạc mà há to miệng.

"Tô Ngọc, ta phải làm sao bây giờ?" Sau khi Đường Hiên nói xong, tâm tình hơi bình tĩnh.

"Không sao." Tô Ngọc ôm y cọ cọ: "Mọi chuyện luôn luôn có cách giải quyết, ta sẽ cùng ngươi."

"Tô công tử." Ngoài cửa có gã sai vặt lanh chanh láu táu xông tới, nhìn thấy hai người đang ôm ấp, hoảng sợ mà vội vàng lui ra ngoài.

"Chuyện gì?" Tô Ngọc hỏi gã.

"Nhóm người sư phó thợ mộc đến đây rồi." Gã sai vặt ở ngoài cửa đáp.

"Biết rồi, để bọn họ ở lại đi." Tô Ngọc phân phó nói: "Còn chuyện gì thì ngày mai hãy nói."

"Dạ." Gã sai vặt nhận mệnh xong, dọc theo đường đi thầm cười trộm trong lòng.

Ban đầu gọi người ta gấp như vậy, nhóm người sư phó thợ mộc tới đây, lại để người ta chờ.

Xem ra trong lòng công tử, Lục thiếu gia quan trọng nhất.

"Ngươi kêu sư phó thợ mộc làm gì?" Đường Hiên tựa vào trong lòng hắn, hỏi hắn.

"Ta muốn sửa chữa cổng tiêu cục một phen." Tô Ngọc giải thích nói: "Sửa chữa cho có khí thế một chút, người tới sẽ nhiều, ta còn mời giáo đầu mới, ngày mai dẫn ngươi đi xem."

"Gầy rồi." Đường Hiên chọc chọc quai hàm của hắn: "Ngấn hàm mất rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!