Đường Khải dẫn Đường Diệp đến cửa sau hiệu buôn, đưa tay nhéo nhéo mũi y: "Được rồi, vào đi, nếu không phụ thân sẽ phát hiện."
"Đệ đi đây." Đường Diệp lấy tay áo lau chùi miệng, ngửa đầu nhìn Đường Khải: "Sạch sẽ chưa? Đừng để phụ thân nhìn biết đệ đã ăn cơm."
Đường Khải cười, đưa tay nâng cằm của y, hôn nụ hôn tại khóe miệng y: "Lần này sạch sẽ rồi."
Đường Diệp đỏ mặt trở về phòng, vừa uống cốc trà thì có hạ nhân gõ cửa, nói là lão gia tìm.
Hoàn hảo, may mà trở về sớm...
Đường Diệp vỗ vỗ ngực, một mình đến thư phòng, đẩy cửa chỉ thấy Đường Ngạo Thiên đang đứng trước cửa sổ.
"Phụ thân, người tìm con có việc?" Đường Diệp thật cẩn thận hỏi.
"Ngồi đi." Đường Ngạo Thiên xoay người trở lại bàn viết.
Đường Diệp ngồi trên ghế, trong lòng bất an, lúc tinh thần đang hoảng hốt, lại nghe thấy Đường Ngạo Thiên gọi mình.
"Ừm? Phụ thân, người nói cái gì?" Đường Diệp đột nhiên hoàn hồn.
Xong rồi, sắp bị mắng rồi.
"Ta nói rồi, con năm nay cũng đã 24 rồi, sao không tính toán tốt cho tương lai?" Ngoài dự đoán của Đường Diệp, Đường Ngạo Thiên không tức giận, chỉ lặp lại vấn đề một lần nữa.
"Tương lai? Từng tính toán, sẽ giúp phụ thân làm việc, làm rạng rỡ truyền thống Đường gia." Đường Diệp vội vàng chọn lời dễ nghe mà nói.
"Trong lòng con, chỉ có Đường gia?" Đường Ngạo Thiên nhíu mày.
"..." Đường Diệp có phần mờ mịt, mình là con trai của Đường gia, chẳng lẽ không nên là đặt tim tại Đường gia?
"Con đã lớn, không muốn thành gia, phụ thân không kiên quyết ép con, nam nhân nên lấy sự nghiệp làm trọng." Đường Ngạo Thiên để tách trà xuống: "Có chuyện con nên biết."
"Chuyện gì?" Đường Diệp có chút thấp thỏm, sao phụ thân trịnh trọng như vậy?
"Trở về đi thu dọn một phen, lập tức cùng phụ thân ra biển." Đường Ngạo Thiên vẫy vẫy tay: "Đi chuẩn bị đi."
"Ra biển đi đâu?" Đường Diệp nghi hoặc: "Trước khi đi chưa từng nghe hạ nhân nhắc đến việc này, hiện tại mới chuẩn bị thuyền, có kịp không?"
"Việc này con đừng quan tâm, thu dọn xong đồ liền đi." Đường Ngạo Thiên có chút không kiên nhẫn.
Đường đường là nam nhi bảy thuớc, sao chậm chạp như vậy?
"Vâng." Cảm thấy Đường Ngạo Thiên bất mãn, Đường Diệp vội vàng gật đầu đáp ứng.
Không kịp tạm biệt Đường Khải, Đường Diệp đành phải vội vàng viết một phong thư rồi để trên bàn.
Nếu mình không đi tìm hắn, hắn chắc chắn sẽ tìm mình.
Nhìn tờ giấy này biết mình ở nơi nào, cũng sẽ không lo lắng nữa.
Bên kia, Đường Hiên đang dắt ngựa chuẩn bị ra khỏi thành.
Rốt cục có thể trở về gặp Đại Hùng rồi.
Vui vẻ.
Cũng không biết hắn ở nhà thế nào, có gầy chút nào không?
Bánh ngọt cá Đông Nam ăn rất ngon, có nên đem một chút về cho hắn hay không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!