Đường Diệp trở về phòng mình, đẩy cửa thì bị người bụm miệng,
Dưới tình thế cấp bách, trở tay đánh tới người nọ phía sau, nhưng bị hắn dễ dàng tránh thoát.
Ngay sau đó, đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
"Lại chạy tới chỗ kia uống rượu?" Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"... Đại ca?" Đường Diệp sửng sốt, vội vàng xoay người nhìn hắn.
Ánh mắt đã thích ứng với bóng tối, dưới ánh trăng, Đường Khải đang nhìn mình cười.
"Ngốc rồi à?" Đường Diệp nhéo nhéo mũi y.
"Sao ca lại tới đây?" Đường Diệp vui mừng quá đỗi, y nhảy phắt đu lên người hắn.
"Lão Tứ từ Bắc Cương trở về, chuyện trong nhà do hắn quản." Đường Khải ôm y ngồi bên cạnh bàn: "Ca liền tới tìm đệ."
"Vậy ca muốn đi gặp phụ thân không?" Đường Diệp hỏi hắn.
"Đương nhiên không cần." Đường Khải cúi đầu cắn hắn khuôn mặt của hắn: "Gặp phụ thân, nếu không bị mắng thì sẽ có chuyện cho ca làm, hiện tại ca chỉ muốn ở với đệ, không muốn làm cái khác."
"Lười biếng!" Đường Diệp đưa tay chỉ hắn.
"Mấy ngày nay có nhớ ca không?" Đường Khải nắm ngón tay y vào trong tay, thấp giọng hỏi.
"Không có." Đường Diệp lắc đầu quầy quậy.
"Thật không?" Đường Khải cười ra tiếng: "Vậy tối nay phải bị phạt..."
"... Ca chưa từng nhớ đệ, sao đệ lại nhớ ca?" Đường Khải mím môi, nhỏ giọng lầm bầm.
"Sao đệ biết ca không nhớ đệ?" Đường Khải đưa tay, ái muội xoa xoa vành tai của y.
"Mỗi ngày Tô Ngọc đều viết thư cho Tiểu Lục, ca không viết cho đệ." Đường Diệp căm giận.
"Nếu ca không sợ người ta phát hiện thì... Tiểu Lục?" Đường Khải nói một nửa mới phản ứng kịp: "Tiểu Lục đến đây?"
"Đúng vậy, nó tới để giúp Tô Ngọc áp tiêu, cũng không dám gặp phụ thân như ca, ở khách điếm. Chẳng qua là nó sắp đi... Ngày mai đệ dẫn ca đi gặp nó." Đường Diệp vặn người trên đùi Đường Khải, thay đổi tư thế thoải mái.
"Chuyện của ngày mai để ngày mai nói, phải giải quyết hết chuyện đêm nay trước." Trong mắt Đường Khải xuất hiện ngọn lửa.
"Không được, phụ thân ở trong phòng đối diện." Đường Diệp giật mình: "Không được!"
"Ca dẫn đệ ra ngoài." Đường Khải kéo tay y dò xét dưới người mình: "Đệ để ca phải chịu đựng như vậy?"
"..." Tay Đường Diệp còn chưa đụng đến nơi đó, mặt đã đỏ muốn nổ.
Lén lút vào khách điếm trong thành, Đường Khải mới vừa vào cửa liền vội vã hôn y.
Đường Diệp cảm thấy mình cũng có thể chủ động một chút, vì thế hôn lại.
Ai ngờ vừa mới mở miệng, đầu lưỡi đã bị cướp mất, nhất thời bị hôn đến choáng váng.
Tay Đường Khải mới vừa luồn vào y phục Đường Diệp, đột nhiên nghe có người gõ cửa.
Đường Diệp giật mình, đưa tay đẩy mạnh hắn ra.
"Ai?!" Đường Khải giận dữ hét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!