Vậy... Đi ngủ đi." Trình Mộc Phong kéo y vào trong ngực: "Sau này có chuyện gì, chúng ta đều cùng nhau đối mặt."
Phương Tiểu Hử gật gật đầu, cuộn tròn trong cánh tay Trình Mộc Phong mà cọ cọ, có chút kích động, vì thế đưa tay sờ sờ lỗ tai Trình Mộc Phong, lại kéo kéo đai lưng của hắn.
"Nếu ta không ngủ được thì ngươi tự gánh lấy hậu quả." Trình Mộc Phong cúi đầu nhìn tiểu hài tử, cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút áy náy.
Thì ra y để ý những chuyện này, bây giờ lại có thể cao hứng vui vẻ thành như vậy.
"Nơi này rất gần Nam Hải?" Dù sao cũng ngủ không được, Phương Hử dứt khoát ngồi xuống hỏi Trình Mộc Phong, ánh mắt sáng long lanh.
"Đúng vậy, từ nơi này ngồi thuyền, thuận gió thì đi nửa tháng là đến." Trình Mộc Phong nhéo mũi y: "Muốn đi không?"
"Muốn." Phương Hử gật đầu: "Phụ thân nói sau khi xong chuyện này, ông ấy sẽ viết thư cho Dạ bảo chủ, hỏi có thể cho ta đi Nam Hải chơi được không?"
"Không cần viết thư cho sư phụ, ngươi là người của ta, đương nhiên có thể đi." Trình Mộc Phong kéo tiểu hài tử vào trong lồng ngực mình: "Đợi sau khi giao binh phù cho hoàng thượng, chúng ta sẽ thành thân, ta không muốn đợi nữa."
Khuôn mặt Phương Hử đỏ bừng.
Mình cũng thường xuyên len lén nghĩ muốn thành thân.
Mấy ngày này Trình Mộc Phong nhớ tiểu hài tử muốn điên rồi, lúc này ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy ôm ấp thoải mái như thế, nhìn ngang nhìn dọc đều thuận mắt.
Phương Hử mặc một bộ áo ngắn tử bằng tơ lụa, bị hắn đè xuống, đã sớm nhăn thành một đống, toàn bộ cuốn đến chỗ trên bụng, Trình Mộc Phong đưa tay ôm, chạm phải da thịt trắng mịn của y.
Dọc theo thắt lưng nhỏ, tay rất nhanh luồn vào trong quần rộng lùng thùng của tiểu hài tử.
Mềm mại, nhiều thịt.
Cả người Phương Tiểu Hử bắt đầu đỏ lên.
Đại Lưu Manh đang nhào nặn mông của mình.
Có phần thẹn thùng, có phần ngứa, có phần tê dại, có phần thoải mái.
Thấy tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm bất động, khóe miệng Trình Mộc Phong câu lên, nâng eo của y, cởi áo ngắn và kéo quần nhỏ của y xuống.
"Mộc Phong." Phương Hử có chút căng thẳng.
"Đừng sợ, ngày mai còn có chính sự, đêm nay không làm hết." Trình Mộc Phong cúi đầu, ngậm chặt đầu nhô lên trước ngực của y, cảm thấy toàn thân tiểu hài tử chấn động đúng như ý liệu.
Vẫn như trước đây, mẫn cảm đáng yêu.
Trình Mộc Phong hôn, cảm thấy hai cái đùi của tiểu hài tử đang cố tình cọ tới cọ lui thắt lưng mình.
"Ngươi cố ý?" Hô hấp Trình Mộc Phong nặng nề, cầm chân cong của y.
"Cố ý cái gì?" Thân thể Phương Hử trần trụi, hơi nước trong mắt mờ mịt, bả vai có vết hôn nhàn nhạt, hai chân trắng mịn đang bị Trình Mộc Phong nắm trong tay, càng nhìn càng thấy câu dẫn.
Chết mất thôi.
Hai tay Trình Mộc Phong cởi y phục rồi ném ra phía sau.
Không thể làm hết, ít nhất thì làm một nửa.
Bằng không sẽ bất lực thật mất...
Sáng sớm hôm sau, hạ nhân sẽ đưa nước ấm rửa mặt vào phòng.
"Rời giường đi." Trình Mộc Phong ở bên giường kêu Phương Hử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!