Chương 31: Thiên sơn vạn thủy cuối cùng cũng gặp nhau

Hạ Như Uyên thấy tình thế không ổn, xoay người muốn chạy, lại bị Diệp Nhiên duỗi chân ra cản, ngã sóng xoài xuống đất.

"Ngươi theo ta tới gặp Thiếu Cung Chủ." Diệp Nhiên điểm huyệt đạo Hạ Như Uyên, kéo gã ngồi bên cạnh mình, còn mình dựa vào cửa tiếp tục ngủ gà ngủ gật.

Hạ Như Uyên khóc không ra nước mắt, người của Vân Sát Bảo là loại người gì vậy?

Trình Mộc Phong ở bên ngoài giết đỏ cả mắt, mãi đến khi lưỡi đao Ám Ảnh biến thành màu đỏ mới ngừng tay.

Hơn một trăm người nằm ngổn ngang trên mặt đất, trong đại điện đều là mùi máu tươi.

Ám Ảnh đao bị Trình Mộc Phong nắm ở trong tay, im lìm, không hề nôn nóng như trước.

Trình Mộc Phong cười không nổi

Binh khí đệ nhất thiên hạ, sao lại ăn no xong thì lăn ra ngủ?

Dọc theo ám đạo đi đến bên trong, chỉ thấy Diệp Nhiên đang ngồi xếp bằng dưới đất, cầm gậy gỗ nhỏ mà chơi cờ năm quân một mình.

"Thiếu Cung Chủ, ngươi đến rồi." Nhìn thấy Trình Mộc Phong, Diệp Nhiên kích động thiếu chút nữa là khóc: "Ta buồn bực muốn chết, ông già này thực nhàm chán, không nói chuyện với ta, cũng không chơi cờ với ta."

"Cho nên ngươi liền đánh hắn chết?" Trình Mộc Phong nhìn Hạ Như Uyên đang ngã một bên, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

"Ta không có, hắn bị dọa sợ! Ta nói cho hắn biết thập đại khổ hình trong sách hắn liền sợ vỡ mật." Diệp Nhiên vội vã thanh minh, đầu lắc như trống lắc.

"Đưa binh phù cho ta." Trình Mộc Phong đưa tay.

"Binh phù ở bên trong." Diệp Nhiên chỉ chỉ cửa đang đóng chặt nội thất.

"Cái gì?!" Trình Mộc Phong kinh hoảng, cửa thạch thất này là do huyền thiết tạo thành, không biết rõ cơ quan hoàn toàn không vào được, vì vậy mình mới tốn công tốn sức để Hạ Như Uyên tự mình đi lấy, làm sao đến cuối cùng vẫn không lấy được?

"Ha ha, lừa người chơi thôi, ta đã tìm được trên người hắn rồi." Diệp Nhiên cười vui vẻ, mở tay ra để Trình Mộc Phong xem.

Một cái ngọc thạch hình con dơi đang nằm trong lòng bàn tay gã.

Trình Mộc Phong vừa rồi bị dọa tới mức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, lúc này nhìn thấy binh phù này, lại nhìn vẻ mặt vô tội của Diệp Nhiên, cảm thấy thật bức bối.

"Đây này." Diệp Nhiên nhét binh phù vào tay Trình Mộc Phong: "Thiếu Cung Chủ, chúng ta đi thôi. Vệ Đường chủ nói đêm nay sẽ tới đón ta vào giờ tý."

"Đón ngươi?" Trình Mộc Phong nhướng mày.

"Đón chúng ta." Diệp Nhiên nháy mắt mấy cái, vội vã chữa lại.

Hai người ra ngoài đóng cơ quan lại, lặng lẽ về phòng Trình Mộc Phong.

"Mang nàng ta cùng đi, giao cho hoàng thượng xử trí." Trình Mộc Phong hơi hất cằm về phía Hạ Ngọc Như: "Ngươi tới cõng."

"Vì sao là ta? Vệ Đường chủ nói ta phải cách nữ nhân xa một chút, ta không cõng." Diệp Nhiên đứng bên cạnh cửa nhất định không di chuyển.

"Ta lệnh cho ngươi cõng!" Trình Mộc Phong còn oán giận vì vừa rồi bị Diệp Nhiên đùa giỡn, bởi vậy cố ý mặt trầm xuống mà quát lớn.

Diệp Nhiên chưa từng thấy vẻ mặt này của Trình Mộc Phong, vì thế có chút khiếp sợ.

Nghĩ nghĩ, di chuyển tới trước giường.

Bĩu miệng, vẻ mặt uất ức.

"Nếu Vệ Đường chủ hỏi, Thiếu Cung Chủ ngươi phải nói giúp ta." Diệp Nhiên đứng bên giường, không quên quay đầu nói điều kiện với Trình Mộc Phong.

Trình Mộc Phong lắc đầu cười cười, lấy chăn bọc Hạ Ngọc Như lại, nhảy ra từ cửa sổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!