Đến ngày Hạ Ngọc Như thành thân, trời còn chưa sáng hẳn, trên đảo bắt đầu bận rộn.
Giờ lành xế chiều, Trình Mộc Phong đã sớm mặc hỉ phục đỏ thẫm, đến tìm Hạ Ngọc Như.
Dung mạo anh tuấn cộng thêm ngạo khí không thể kềm chế, ven đường không biết có bao nhiêu tỳ nữ lén lút nhìn rồi đỏ mặt.
"Sao tới đây sớm như vậy?" Thấy hắn bước vào, Hạ Ngọc Như có chút ngạc nhiên.
"Công chúa không hy vọng ta tới?" Khóe miệng Trình Mộc Phong cong lên, cười nói: "Sắp thành thân, chẳng lẽ ta không thể qua đây xem một chút?"
"Đương nhiên có thể." Hạ Ngọc Như ngạc nhiên sung sướng, từ lúc Trình Mộc Phong lên đảo, hắn tựa hồ chưa từng cười.
"Sau khi thành thân, ta có thể ở lại đây?" Trình Mộc Phong quay đầu nhìn mọi nơi.
"Ngươi muốn ở đây?" Hạ Ngọc Như hỏi lại.
"Trình mỗ không dám, người nào cũng biết, nam sủng của công chúa đều ở biệt uyển phía Tây, ta nào dám." Sắc mặt Trình Mộc Phong đột biến, phủi tay đi ra ngoài: "Cáo từ trước."
"Mộc Phong!" Hạ Ngọc Như gọi hắn.
Trình Mộc Phong dừng chân, vẫn quay lưng về phía Hạ Ngọc Như như cũ.
"Ngay cả ấn soái thuỷ quân ta đều giao cho ngươi, ngươi lại biến mình thành nam sủng?" Hạ Ngọc Như đi đến bên cạnh hắn, nói khẽ.
Mặt Trình Mộc Phong không chút thay đổi như cũ, ánh mắt nhìn phía xa.
"Ta đáp ứng ngươi, sau khi thành thân, ngươi muốn ở đâu thì ở đó. Nhưng có điều, ngươi không thể ỷ sủng mà kiêu, chạy tới biệt uyển phía Tây quấy rối." Hạ Ngọc Như nói.
Trên mặt Trình Mộc Phong tuy có bất mãn, nhưng vẫn gật gật đầu đồng ý.
"Như vậy là tốt nhất." Hạ Ngọc Như cười, dắt tay Trình Mộc Phong: "Đã ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Trình Mộc Phong liếc mắt nhìn Hạ Ngọc Như một cái, nói: "Ta muốn tìm Vương thúc."
"Có việc?" Hạ Ngọc Như nhíu mày hỏi.
"Sắp thành thân, bao giờ cũng phải đi bái kiến trưởng bối, cha mẹ của ta và công chúa không có ở đây, Vương thúc là trưởng bối duy nhất." Trình Mộc Phong thản nhiên nói.
"Thực không?" Vẻ mặt Hạ Ngọc Như không tin.
Trình Mộc Phong và Hạ Như Uyên bất hòa là chuyện mọi người đều biết, hai người không đánh nhau xem như vô cùng may mắn, làm sao có thể làm sao có thể nhớ tới mà đi bái kiến.
"Vậy công chúa tưởng ta muốn làm gì?" Trình Mộc Phong trêu tức nói: "Nhân cơ hội giết hắn?"
"Không được nói bậy!" Hạ Ngọc Như mặt trầm xuống, quát lớn.
Trình Mộc Phong hừ lạnh một tiếng, "Công chúa tưởng ta sẽ giết hắn?"
"Nói cho ta biết ngươi muốn đi làm gì, ta sẽ cho ngươi đi." Hạ Ngọc Như nói.
Vẻ mặt Trình Mộc Phong phẫn nộ, bướng bỉnh không nói lời nào.
"Muốn mặc hỉ bào đi kích thích hắn, cho hắn biết hiện tại ngươi là chủ tử?" Hạ Ngọc Như lớn tuổi hơn Trình Mộc Phong, lúc này nhìn hắn càn quấy, chỉ cho là tiểu hài tử bốc đồng, cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Trình Mộc Phong nhớ lại bộ dáng phát cáu của tiểu hài tử, thử học y "Ừm" một tiếng, rốt cục thành công làm mình ghê tởm muốn nôn.
"Được rồi, đi đi, đừng quá phận là được." Hạ Ngọc Như cười lắc đầu: "Về sớm đó."
Đến chỗ Hạ Như Uyên, chỉ thấy gã đang dùng trà trong viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!