Chương 27: Một đêm nghe mưa ở Tiểu Lâu

"Được rồi Tam ca, ca mau về đi." Đường Hiên đưa tay đẩy Đường Diệp: "Không còn sớm nữa."

"Đêm nay ca không về." Vẻ mặt Đường Diệp rất nghiêm túc: "Chúng ta thảo luận một chút về chuyện giữa đệ và tên mập kia đi."

"Không cho ca gọi hắn là tên mập." Đường Hiên vỗ bàn: "Hắn có tên!"

"Đệ nhìn trúng hắn thật? Hắn có cái gì tốt, hả?" Đường Diệp vô cùng căm phẫn.

"Hắn cái gì cũng tốt." Đường Hiên lẩm bẩm.

"Nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy đệ lại không thích, lại đi thích một nam nhân. Nam nhân thì nam nhân, dù thế nào thì cũng nên tìm một người như Tam ca ta, ngươi nói tên mập... Tô Ngọc, từ võ công đến tài văn, lại nói về gia thế và diện mạo, cái gì cũng không có!" Đường Diệp nghiến răng nghiến lợi, càng nói càng căm giận, mình không dễ dàng nuôi tiểu hài tử bảo bối lớn, không thể cứ như vậy mà bị người ta cướp đi.

"Đệ không cho ca phê bình hắn." Đường Hiên đứng lên thật mạnh, khóe mắt đỏ bừng.

Dựa vào cái gì mà nói Đại Hùng như vậy?

Võ công không tốt thì làm sao? Bộ dáng không đẹp thì làm sao? Mình thích hắn là được.

"Tiểu Lục?" Đường Diệp hoảng sợ. Đang yên đang lành mà nói khóc liền khóc, mình không có ý gì hết, đúng là lời nói không dễ nghe một chút, nhưng cũng thật sự quá quan trọng những chuyện kia.

"Ca không được nói hắn như vậy." Mắt Đường Hiên đỏ hồng mà trừng Đường Diệp.

"Được, được, được. Ca không nói, không nói nữa." Đường Diệp đầu hàng, lại có chút không cam lòng: "Đệ xem xem, mới nói hắn có hai câu đệ đã khóc?"

Đường Hiên khụt khà khụt khịt phụng phịu, đẩy Đường Diệp ra, bò lên giường.

"Đệ thật có dự định lâu dài với hắn?" Đường Diệp vui vẻ bò lên giường, gác chân ngồi đối diện y, vỗ bả vai tiểu hài tử.

Mặt Đường Hiên đỏ lên, không nói chuyện, lặng im.

"Đệ biết không?" Đường Diệp đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Hả?" Đường Hiên nghi hoặc: "Biết cái gì?"

"Đệ và hắn đều là nam nhân, ít ra cũng phải có một người biết làm... cái kia chứ?" Đường Diệp cười xấu xa.

"Tam ca!!!" Mặt Đường Hiên đỏ đến mức thiếu chút nữa là nổ mạnh, có người nào đem chuyện kia nói quang minh chính đại như vậy?

"Biết hay không?" Đường Diệp kề sát Đường Hiên, liên tiếp lên tiếng truy hỏi.

Lỗ tai Đường Tiểu Lục nóng tới mức sắp thoát ra hơi nước, định kéo chăn bao lấy chính mình.

"Ca hỏi đệ đó nha, biết hay không?" Đường Diệp nhanh tay lẹ mắt túm lấy chăn vứt sau lưng mình.

"... Không." Vẻ mặt Đường Hiên giả vờ ngây thơ.

Đọc lén sách của Tam ca về chuyện kia là việc không tốt, có lẽ đừng nói ra, để khỏi bị chê cười.

"Cái này sao có thể không biết được!." Đường Diệp tức tím ruột gan, tay điên cuồng vỗ đùi: "Cái gì cũng không hiểu, đến lúc đó ngộ nhỡ để cho tên tiểu tử kia được lợi thì phải làm sao?"

"Được lợi?" Đường Hiên khó hiểu.

"Hai nam nhân, phía trên sẽ được lợi hơn." Đường Diệp nói chắc chắn.

"Vì sao?" Vẻ mặt Đường Hiên vẫn nghi hoặc.

"Bởi vì ở phía dưới rất đau." Đường Diệp thốt ra.

"Sao ca biết?" Đường Hiên mở to hai mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!