Sáng hôm sau, Đường Hiên ngủ nướng tới khi mặt trời lên cao còn chưa chịu rời giường.
Sau khi lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng ngủ không được nữa, y ngồi trên giường gọi Đại Hùng.
"Tiểu Hiên!" Tô Ngọc nãy giờ cứ đi lại trước cửa, nghe gọi thì chạy như bay vào: "Làm sao vậy?"
Hừ! Đường Hiên ôm cánh tay, hất cằm, trợn mắt.
Tiểu thiếu gia này lại làm sao nữa?
Tô Ngọc lúng túng muốn khóc.
Tiểu Hiên cái gì cũng tốt, nhưng mà, sao lại vui buồn thất thường như vậy?
Nói tức giận liền tức giận, mình căn bản không biết nguyên nhân.
Đại Hùng ngu ngốc, không biết hôn gọi ta rời giường vào buổi sáng! Cứ quanh đi quẩn lại trước cửa, cửa thì có cái quái gì đáng lòng vòng cơ chứ?
Đường Tiểu Lục tiếp tục dẩu môi trừng Đại Hùng, nghĩ thầm: nếu bây giờ ngươi tới đây hôn nhẹ, ta liền tha thứ cho ngươi.
"Tiểu Hiên." Tô Ngọc cố thu can đảm mà ngồi trên giường, kéo y vào lồng ngực mình.
Ôm cũng tạm được. Tâm tình Đường Hiên mới tốt hơn một chút, tựa vào trong lòng hắn rồi chọc bụng của hắn.
"Tối qua ngủ không được?" Tô Ngọc đưa tay vuốt tóc Đường Hiên, vừa mượt vừa mềm, như lông của cún con mới sinh.
Đại Hùng dù ngu ngốc, cũng biết chuyện này không thể nói ra, vì thế vụng trộm cười một mình.
"Ngủ không ngon!" Đường Hiên nằm trên bụng hắn, nghĩ thầm: ngủ một mình, ngủ ngon mới là lạ!
"Vậy thức dậy ăn chút gì trước đi, sau đó ngủ tiếp." Tô Ngọc ôm y ngồi, đưa tay giúp y mặc quần áo.
"Vậy buổi sáng ngươi làm gì?" Đường Hiên hỏi hắn.
"Ta mượn chút bạc, muốn đi thành Đông mua một số binh khí." Tô Ngọc không cẩn thận nói lỡ miệng.
"Mượn bạc?" Đường Hiên trừng to mắt,:"Mượn ai?"
"Thì... Thì là một số bằng hữu của phụ thân khi còn sống." Tô Ngọc lắp bắp giải thích.
"Ngươi thà rằng hạ mình chạy tới hỏi mượn của người khác, mà không chịu hỏi mượn ta?" Đường Hiên ngồi trên giường nhìn hắn.
"Tiểu Hiên, Tiểu Hiên, ngươi nghe ta nói, sau này cái gì ta cũng nghe ngươi, được không?" Tô Ngọc cúi đầu, tới gần hôn y.
Bởi vì mình phát hiện, đối với Tiểu Hiên mà nói, hôn nhẹ dễ làm y đồng ý hơn là giảng đạo lý.
"Hừ!" Đường Hiên lau miệng, "Lúc trước ngươi không dám gạt ta."
"... Chỉ lần này." Tô Ngọc ôm y ngồi lên chân mình: "Chỉ lần này thôi."
"Lần này cũng không cho." Đường Hiên trừng mắt.
"Ừm, sau này sẽ không, bảo đảm sẽ không." Tô Ngọc nháy mắt mấy cái, vẻ mặt chân thành.
"Hôm nay phạt không cho ngươi ăn cơm." Đường Hiên chỉ vào mũi hắn.
"Được, được, không ăn." Tô Ngọc ôm chặt y: "Chỉ cần ngươi không tức giận, muốn ta làm gì cũng được."
Tâm tình Đường Hiên cứ như vậy mà tốt lên từng chút, ngồi trên giường được Đại Hùng cam tâm tình nguyện hầu hạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!