Đường Diệp đợi đã lâu mà vẫn không thấy Đường Khải vào.
Toàn thân khó chịu, y muốn uống nước, muốn ăn cơm, nhưng không ai tới giúp y.
Lấy y phục bên cạnh từ từ mặc vào, vừa eo cong một cái, lập tức đau đến mức mắt phiếm hồng.
"Tiểu Diệp!" Đường Khải vừa đẩy cửa vào thì thấy cảnh này liền vội vã tiến tới đỡ y: "Nằm cho khỏe đi, đứng dậy làm gì?"
Đường Diệp đưa tay đẩy hắn ra, còn mình thì cuộn người vào góc tường, im lặng không nói.
Đường Khải tiến lại ôm y vào lòng: "Giận ta?"
Đường Diệp muốn vùng vẫy, nhưng không có một chút sức lực nào, vì thế há miệng, cắn mạnh vào bờ vai hắn, đến khi cảm thấy mùi máu trong miệng mới nhả ra.
"Tiểu Diệp." Đường Khải ôm chặt y, nhẹ nhàng cọ xát tai y: "Còn đau phải không?"
Đường Diệp nghe vậy, trong lòng tràn đầy uất ức.
Trong lòng nghẹn lại, bụng dạ cũng khó chịu, y nằm sấp trên giường nôn khan một hồi, nhưng không nôn ra cái gì cả.
"Tiểu Diệp, đệ sao vậy?" Vẻ mặt Đường Khải hoảng loạn, ngồi xổm trên giường vỗ lưng cho y: "Khó chịu chỗ nào?"
"Ngươi đi đi, đi mau." Giọng Đường Diệp khàn khàn, gần như nói không ra lời.
Miệng vết thương phía sau bị xé rách, máu từng chút từng chút thấm ướt quần lót màu trắng.
Lần đầu tiên Đường Khải cảm thấy có chút lúng túng, cho y uống một chút nước, để y nằm trên đầu gối mình, lấy thuốc nhẹ nhàng xoa cho y.
Đường Diệp liều chết cắn môi, như tượng gỗ không có tình cảm, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
"Tiểu Diệp." Đường Khải ôm y không buông tay: "Đừng tức giận nữa, được không?"
"Tiểu Diệp, đệ nhìn ca đi."
"Tiểu Diệp, nói gì đi."
"Tiểu Diệp..."
Dưới ánh mặt trời buổi sáng, mặt Đường Diệp trắng gần như trong suốt, môi không có huyết sắc, Đường Khải nhìn mà lo lắng không yên.
Buổi chiều, Đường Diệp sốt cao, hô hấp nóng đến kinh người, ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Mở mắt, người y nhìn thấy đầu tiên là Đường Khải đang trực bên giường, trong mắt hắn có chút tơ máu, trên cái cằm thường ngày trơn bóng bây giờ mọc đầy râu ria, dường như không còn là trưởng tử trầm ổn chín chắn của Đường Môn nữa.
"Tiểu Diệp." Thấy y tỉnh lại, Đường đưa tay vuốt nhẹ một một bên mặt của y, trong giọng nói tràn đầy đau thương: "Ngươi nói với ta một câu được không?"
Mình không phải yêu hắn sao? Nhưng cuối cùng, sao lại làm hắn tổn thương đến mức này?
"... Ca." Môi Đường Diệp run rẩy hai lần, cuối cùng thấp giọng gọi một tiếng.
Trên mặt Đường Khải hiện lên sự vui mừng, dịu dàng hôn lên môi của y.
Không tàn bạo như đêm qua, mà rất nhẹ nhàng.
Đường Diệp đưa tay, yếu ớt ôm cổ hắn, hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi lập tức bị hắn cướp đoạt.
Lưu luyến tách ra, Đường Khải cúi đầu nhìn Đường Diệp cười.
Đường Diệp đỏ mặt, vùi đầu vào lòng hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!