Chương 20: Sóng lớn ẩn trong hoang đảo ở Đông Hải

Mấy ngày sau, mỗi ngày Hạ Như Uyên đều đến đưa giải dược cho Trình Mộc Phong, nhìn hắn nuốt vào mới rời khỏi.

Năm ngày sau, đoàn người giả làm đội buôn đi về phía đông.

Trên đường tất nhiên là có người của quan phủ không ngừng tới kiểm tra, nhưng Trình Mộc Phong trong xe ngựa đã cải trang từ trước, vì vậy mới bình an vô sự.

"Khi nào mới có thể nghỉ ngơi?" Trình Mộc Phong ngáp dài, uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Bây giờ mới giữa trưa." Vẻ mặt Hạ Như Uyên kinh ngạc: "Trình thiếu hiệp mệt mỏi?"

"Trong xe ngựa nóng quá." Trình Mộc Phong sốt ruột vẫy vẫy tay: "Bỏ hai cái lò sưởi đi."

"Được." Hạ Như Uyên gật đầu, dặn hạ nhân bỏ lò sưởi.

Ai ngờ sau khi bỏ lò sưởi, Trình Mộc Phong chẳng những không bình tĩnh trở lại, ngược lại càng lúc càng nôn nóng. Đầu tiên là tháo cúc cổ áo ra,  sau đó lại ra ngoài cưỡi ngựa, cuối cùng loay hoay phát mệt, hắn mới uể oải cuộn mình ngủ trong xe ngựa.

Hạ Như Uyên nhìn thấy như vậy, trong mắt hiện lên một tia cười âm hiểm.

Đến khi đoàn người đến chỗ bến tàu, chât độc của Trình Mộc Phong mới phát tác, sau đó hắn cảm thấy mình không bình thường, liền hung dữ nắm lấy cổ áo Hạ Như Uyên tra hỏi.

"Trình thiếu hiệp đừng lo lắng." Hạ Như Uyên dễ dàng gạt tay của Trình Mộc Phong đang nắm cổ áo mình ra, "Đợi đến chỗ của ta, ta hiển nhiên sẽ đưa Trình thiếu hiệp vật ngươi mong muốn."

"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Hai mắt Trình Mộc Phong đỏ ngầu.

"Thi Mâu Phấn mà thôi." Hạ Như Uyên vỗ vỗ vai hắn: "Đây là mệnh lệnh của cấp trên."

"Có hại ta thì các ngươi cũng đừng hòng được lợi gì." Trình Mộc Phong nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở.

"Cho nên ta nói Trình thiếu hiệp cứ  yên tâm." Hạ Như Uyên hài lòng nhìn con sư tử đang tức giận trước mặt: "Chỉ cần dọc đường Trình thiếu hiệp ngoan ngoãn, tối đa ba ngày nữa chúng ta sẽ tới nơi, khi đó, ngươi muốn gì đều có."

"Từ đây tới Mãng Quốc, ít nhất phải mất mười ngày." Hai mắt Trình Mộc Phong thất thần, nhưng vẫn mạnh mẽ nhìn Hạ Như Uyên đầy giận dữ.

"Ai nói chúng ta đi Mãng Quốc?" Hạ Như Uyên cười đầy ẩn ý, ra hiệu bảo thủ hạ đỡ Trình Mộc Phong lên thuyền.

Trời nước một màu xanh biếc, một chiếc thuyền lớn căng buồm trắng, chậm rãi chạy về phía biển xa.

Trên thuyền không có hàng hóa, chỉ có âm mưu xấu xa và tham dục vô tận.

Ở trên biển ba ngày, thuyền lớn ngừng lại ở một cái cảng nhỏ.

"Đây là đâu?" Trình Mộc Phong cau mày quan sát hòn đảo nhỏ cỏ hoang mọc thành bụi.

"Trình thiếu hiệp, mời!" Hạ Như Uyên cười mà không nói, chỉ dẫn Trình Mộc Phong đi về phía trước.

Xuyên qua một khu rừng nhỏ, đằng trước xuất hiện một khu nhà tinh xảo.

Vào tiền sảnh, trong phòng có một lục y nam tử, đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, nghe thấy có người tiến vào cũng không quay đầu.

"Chủ nhân, người đến rồi." Hạ Như Uyên cung kính nói rồi lui ra ngoài.

"A…?" Người mặc lục y xoay người, trong mắt tràn đầy ý cười: "Trình thiếu hiệp."

"Các hạ là?" Trình Mộc Phong nghi hoặc.

"Tại hạ họ Du tên Như." Người mặc lục y ôm quyền: "Nếu Trình huynh không chê, cứ gọi ta là Tiểu Như."

"Tiểu Như?" Trình Mộc Phong thầm buồn nôn, người này nhìn qua cũng đã 30 tuổi rồi? Lớn hơn mình hơn mười tuổi, còn gọi Tiểu Như? Vì thế hắn liền ôm quyền chiếu lệ:, "Cả Vương gia Mãng Quốc cũng gọi người là chủ nhân, sao ta dám gọi thẳng tục danh của các hạ."

"Ta nói được là được." Du Như nắm tay Trình Mộc Phong, trong mắt có thâm ý khác: "Ta thành tâm muốn kết bạn với Trình thiếu hiệp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!