Trên bàn rượu, Hạ Như Uyên không nói chính sự, chỉ không ngừng rót rượu cho Trình Mộc Phong.
Sau mười chén, tay trái Trình Mộc Phong ôm ngực, trên trán có chút mồ hôi.
"Trình huynh không thoải mái?" Vẻ mặt Hạ Như Uyên kinh ngạc.
Trình Mộc Phong mở miệng như muốn nói, nhưng lại phun ra một ngụm máu đen.
"Trình huynh vẫn khỏe chứ?" Vẻ mặt Hạ Như Uyên đầy quan tâm.
"Đường Môn thật vô liêm sỉ!" Trình Mộc Phong khó khăn nói, mở miệng ra liền mắng.
"Tuy phi tiêu của Đường Môn độc nhưng không phải là không có thuốc chữa." Hạ Như Uyên nhíu mày: "Nghe nói y thuật Gia Cát tiên sinh của Vân Sát Bảo vô địch…"
"Câm miệng!" Trình Mộc Phong hung hăng cắt ngang lời gã.
"A… Đúng rồi, sao ta lại quên, Trình thiếu hiệp đã bị trục xuất sư môn." Vẻ mặt Hạ Như Uyên bừng tỉnh.
"Muốn ta làm gì thì nói nhanh lên, đừng dài dòng." Trình Mộc Phong nóng nảy nói.
"Trình thiếu hiệp đừng vội." Hạ Như Uyên gắp một miếng sườn lợn vào chén hắn, mới buông đũa xuống, chậm rãi nói: "Hiện tại không chỉ có võ lâm Trung thổ vây diệt Trình thiếu hiệp, ngay cả hoàng thượng cũng dán cáo thị góp vui, Trình thiếu hiệp lại thân bị trọng thương, có lẽ ở Trung Nguyên cũng không chống đỡ được bao lâu, không bằng đi theo bổn vương về Mãng quốc, thế nào?"
"Ta theo ngươi thì được cái gì?" Mặt Trình Mộc Phong không chút biểu tình nhìn gã.
"Nếu Trình thiếu hiệp đồng ý theo ta, ta đây bảo đảm một ngày kia, ngươi sẽ ngồi lên chức Võ Lâm Minh Chủ." Hạ Như Uyên nói chắc như đinh đóng cột.
Qua quan sát mấy ngày nay, mặc dù Trình Mộc Phong có võ công cao nhưng xét cho cùng cũng chỉ là thiếu niên tự phụ thích truy đuổi danh lợi mà thôi. Tuy không thể trọng dụng người như thế nhưng có thể lợi dụng một phen.
Mà chức Võ Lâm Minh Chủ đối với hắn mà nói, tất nhiên có sức hấp dẫn thật lớn.
Quả nhiên, Trình Mộc Phong cúi đầu trầm tư, không đáp ứng cũng không phản đối.
"Trình thiếu hiệp, người cẩn thận cân nhắc một phen, bổn vương tuyệt đối không bạc đãi ngươi." Hạ Như Uyên đứng lên rồi vỗ vai hắn, xoay người rời khỏi đại sảnh.
Trình Mộc Phong nhíu mày, trong ánh mắt có quá nhiều thứ nhìn không thực.
Bên kia, Tô Ngọc và Đường Hiên đã về Thiểm Tây nhưng lại chậm một bước.
Cửa Uy Đường treo cờ đen vải trắng, bên trong là tiếng khóc ầm ĩ.
"Đại thiếu gia!" Lão quản gia lau nước mắt: "Ngài đã trở về. tối qua lão gia…quy thiên rồi."
Tô Ngọc ngây ngốc tại cửa, cũng không nhúc nhích.
"Tô Ngọc… Vào xem đi." Đường Hiên rụt rè nắm tay áo của hắn.
Tô Ngọc vùng khỏi tay Đường Hiên, chạy vội vào nhà.
Đường Hiên đứng ở cửa linh đường, có phần không dám đi vào.
Tô đường chủ quy thiên vào tối hôm qua… Nếu mình không tùy hứng bát nháo suốt dọc đường đi, Tô Ngọc đã kịp về nhà vào ba ngày trước, như vậy cũng không đến mức không được nhìn mặt phụ thân phút cuối…
Áy náy trào dâng, Đường Hiên từ từ tiến vào, quỳ gối bên cạnh Tô Ngọc.
Mắt Tô Ngọc đỏ hoe, nhưng cũng không khóc thành tiếng, chỉ quỳ đốt tiền giấy, không ăn không uống.
Đêm khuya, Tô Ngọc trực đêm, Đường Hiên lấy một chén canh gà nhỏ từ phòng bếp, bưng tới trước mặt Tô Ngọc: "Ăn chút gì nhé?"
Tô Ngọc lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!