Sau khi một mình đứng trên đỉnh núi một hồi lâu, Trình Mộc Phong thấy dưới chân núi có rất nhiều người đang ồn ào đi lên núi.
Cũng không biết chuyện này đến khi nào thì mới có thể kết thúc. Trình Mộc Phong thở dài, không biết tiểu hài tử gần đây có khỏe không, có không chịu ngoan ngoãn đi ngủ hay không.
Hắt xì! Phương Hử nhăn mặt, mũi hắt xì một cái.
"Cảm lạnh?" Tây Đằng Ly hỏi y.
"Không có." Phương Hử bỏ quả táo gặm một nửa trong tay xuống, rầu rĩ lắc đầu.
"Lại nghĩ tới Tiểu Phong?" Tây Đằng Ly đau lòng vì nhi tử, mấy ngày này tiểu hài tử gầy đi đến cằm cũng nhọn ra rất nhiều.
"Cảm thấy sợ." Phương Hử đứng lên: "Phụ thân, con ra ngoài một chút."
"Đi đi." Tây Đằng Ly gật đầu đáp ứng, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt khiếp sợ của Chu Tử.
"Ngươi làm sao vậy?" Tây Đằng vẫy vẫy tay ở trước mặt hắn.
"Linh cảm thật là nhạy." Chu Tử cảm khái: "Mấy ngày hôm trước nhận bồ câu đưa tin của Thục Sơn, nói mọi người trong bạch đạo sẽ vây diệt Tiểu Phong vào hôm nay."
"Chắc là không có chuyện gì chứ?" Tây Đằng Ly có chút lo lắng.
"Chắc không đâu." Chu Tử lắc đầu, sau đó lại cười xấu xa, đến trước mặt Tây Đằng Ly, cọ vào cánh tay của y: "Lúc ta bị mã tặc (bọn cướp ngựa) vây công ở sa mạc, ngươi có linh cảm không?"
"Không có." Tây Đằng Ly thẳng thắn lắc đầu.
"Gạt người!" Chu Tử cực kỳ vui vẻ mà bế phu nhân nhà mình đi vào phòng: "Ngoan, chúng ta vận động chút đi."
"Tiểu Phong đang bị nhiều người vây công." Tây Đằng Ly nhéo mũi hắn: "Ngươi còn có tâm tình mà làm sao? Không được!"
"Hắn sẽ không sao." Chu Tử cúi đầu, chăm chú hôn.
"Ưm… Chờ…" Đôi má Tây Đằng Ly đỏ lên, ngăn cái tay đang không ngừng tác quái.
"Chuyện gì nữa?" Mắt Chu Tử nheo nheo trêu.
Hắn cố ý! Tây Đằng Đằng trừng hắn, võ công hắn giỏi như vậy, y không tin hắn không biết nhi tử đang ở bên ngoài!
"Ngươi đừng kêu là được." Chu Tử đè y, khóe mắt đều là ý cười.
Tây Đằng Ly bực mình đẩy hắn ra, ai ngờ người hắn như bạch tuộc, đẩy thế nào cũng không được, vì thế đành phải bực dọc đầu hàng, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Trách sao tiểu hài tử không thân với y, một chút nghiêm túc cũng không có.
"Không được cắn môi!" Chu Tử đưa tay nâng cằm của y, cúi đầu cắn cánh môi mềm mại của y: "Con cháu đều có phúc của con cháu, ta không cho ngươi lo lắng vớ vẩn!"
Sao lại là lo lắng vớ vẩn? Tây Đằng Ly muốn phản bác hắn nhưng khi mở miệng nhưng là một chuỗi rên rỉ nhỏ.
Phương Hử úp tai vào tường, nghe đến mặt đỏ bừng. Phụ thân đang làm cái gì vậy?! Đúng là… Đúng là… Vào lúc này rồi mà phụ thân vẫn có tâm tình như vậy. Vậy…. Mộc Phong chắc không có chuyện gì đâu?
Vì thế tiểu hài tử cảm thấy an tâm một chút, xoay người từ từ trở về phòng.
Ăn cơm buổi tối, Tây Đằng Ly ngồi trên ghế dài với sắc mặt xanh mét… Trong đầu không ngừng nhớ tới buổi sáng hôm nay… Đó là cái tư thế kỳ quái gì vậy?!!!!
Chu Tử cười làm lành, gắp rau vào chén y.
Phương Hử nhìn băng ghế được lót ba, bốn cái nệm lớn của Tây Đằng Ly, cực kỳ biết ý mà không mở miệng.
Sau khi cơm nước xong, Tây Đằng Ly muốn ngủ với nhi tử, kết quả bị Chu Tử cưỡng chế bế đi.
Hạ nhân trong phủ đồng loạt nhìn trời rồi nhìn đất, Trương thúc đang quét rác tiện tay kéo một đầu bếp qua, thâm tình chăm chú nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!