Chương 13: Lời đồn nổi lên bốn phía làm lòng người rối loạn

Mọi người huyên náo kéo nhau đi lên núi, không ngờ lại gặp Trình Mộc Phong giữa đường.

Vốn muốn chất vấn một phen, ai ngờ Trình Mộc Phong căn bản nghe cũng không muốn nghe, trở tay rút kiếm xông tới..

Các môn phái vốn đã căm ghét  Trình Mộc Phong từ lâu,, trước kia e ngại Dạ Lan mới nín nhịn chịu đựng.

Nhưng bây giờ không giống lúc trước,, Trình Mộc Phong không có Vân Sát Bảo làm chỗ dựa, dù như thế nào cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy.

Quả nhiên, sau mấy trăm chiêu, Trình Mộc Phong bắt đầu có chút chậm chạp, hiển nhiên thể lực dần cạn kiệt..

Mọi người thấy như vậy, ý chí chiến đấu càng cao, càng đánh càng hăng, ai cũng hận không thể tự mình bắt sống Trình Mộc Phong.

Thấy tình thế không ổn, Trình Mộc Phong xoay người như muốn phá vòng

vây, tuy vậy trên cánh tay vẫn trúng một đao, máu nhất thời nhuộm đỏ cả ống tay áo.

Trong lúc mọi người đồng loạt xông lên, chuẩn bị cướp công đầu, xung quanh mười viên đạn khói đột nhiên phát nổ.

Bỗng chốc khói vàng tràn ngập chung quanh, một vị chua gắt  mũi lan tỏa trong không khí, làm mọi người liên tục ho khan.

Mấy chục hắc y nhân đánh vào từ bốn phía, bảo vệ Trình Mộc Phong trốn thoát.

"Đừng cho họ Trình chạy!" Trong đám người có người hô to.

"Bảo hộ Thiếu Cung Chủ đi trước." Người đứng đầu hắc y nhân hạ lệnh, giọng nói lớn đến người chung quanh đều nghe rõ ràng.

Thiếu Cung Chủ, Trình Mộc Phong quả nhiên là người đứng đầu những người này.

Hắc y nhân dẫn Trình Mộc Phong rút lui vào trong một con đường tối tăm phía sau núi, đi sâu vào trong, rẽ vào một tòa cung điện lớn dưới lòng đất.

Sớm đã có người chuẩn bị tốt băng vải và thuốc cầm máu, giúp Trình Mộc Phong xử lý miệng vết thương trên cánh tay.

Miệng vết thương không sâu nhưng rất dài, may mắn là gân mạch xương cốt không bị thương tổn, chỉ chảy chút máu mà thôi.

"Thiếu Cung Chủ." Một thủ hạ tiến vào.

"Bên ngoài như thế nào?" Trình Mộc Phong nhướng mắt hỏi.

"Hồi Thiếu Cung Chủ, những người đó đều trở về, nhưng mà…" Hắc y nhân do dự mở miệng: "Phương thiếu gia vẫn đứng dưới chân núi, đứng được vài canh giờ rồi."

"Cái gì?" Trình Mộc Phong sửng sốt: "Vẫn đứng?"

"Vâng!" Hắc y nhân đáp: "Quản gia Chu phủ phái người nói với thuộc hạ, nói Phương thiếu gia không đòi trở lại, chỉ xin quản gia cho Thiếu gia ở lại thêm một chút nữa."

"Bên ngoài còn có người không?" Trình Mộc Phong hỏi.

"Không có, người môn phái Thục Sơn đuổi theo tiên phong, nói với bọn họ không  phát hiện ra tung tích gì của chúng ta cho nên đều bỏ về rồi."

Trình Mộc Phong thở dài, sau khi thay một bộ y phục sạch sẽ, từ ám đạo đi ra ngoài.

Đi không bao lâu thì thấy tiểu hài tử đang cưỡi ngựa nhìn lên núi, mặc dù mặc áo khoác lông chồn thật dày nhưng cái mũi lại bị cóng đến đỏ bừng.

Tiểu ngốc tử. Trình Mộc Phong cười khổ, phi thân lướt đến người trước mặt.

"Mộc Phong!" Phương Hử vui mừng quá đỗi, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, bổ nhào vào lòng hắn.

Chu thúc biết điều nên đi về phía trước, cách hai người một chút.

"Đã nói là ta không sao, sao lại đứng ngây ra ở đây?" Trình Mộc Phong nhíu mày nén giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!